Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 17 : Điều hai tốt nhất không nên quen biết (4)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
Đèn đỏ đã chuyển màu, mới khiến Vinh Ninh thật sự thu suy nghĩ lại, nhanh chóng rẽ và phanh lại, cuối cùng làm xe mình và mình an toàn dừng lại ven đường.
Lốp xe cùng ven đường ma sát vào nhau, cả người không ngừng run rẩy.
Cánh tay của Vinh Ninh lạnh run, hắn nhìn cánh tay của mình đang run kịch liệt, lập tức trái tim cũng đập mạnh liên tục, hô hấp không thông, cả người đầy mồ hôi lạnh phả vào mặt.
Di chứng sau tai nạn xe cộ, hắn rõ ràng đã thật cẩn thận không có tái phạm . . . . . .
Giấy tiếp theo, Vinh Ninh mới nhớ tới lúc vừa mới lái xe đang qua đường cô gái đó đi đèn đỏ người đi đèn xanh, lần tại nan xe cộ này là lỗi của hắn.
Vinh Ninh mang theo tâm tình còn không vững vàng chậm rãi bước xuống xe, trái tim không yên, từng bước chạy qua chỗ cô gái quỳ rạp trên mặt đất, dự cảm xấu vẫn quanh quẩn ở trong lòng của hắn,cảm giác này cực kì mãnh liệt, nhưng mà cảm giác mãnh liệt này cũng không giống với cảm giác của một người gây ra tai nạn mà khủng hoảng.
Sau khi y chạy tới gần mới phát hiện, chất lỏng màu đỏ ở dưới bụng của cô đang lan ra, Vinh Ninh hít sâu một hơi, hô hấp lại bắt đầu không ổn định, như là lại nhớ tới đêm đó xảy ra tai nạn xe cộ hắn lại bắt đầu run run.
Loại cảm giác này. . . . . . Loại cảm giác này. . . . . .
"Này ! Cô không sao chứ?" tiếng nói của hắn bối rối, giống như Phương Trạch Tây nói qua, đối với người bị tai nạn xe cộ tốt nhất không cần giúp đỡ, hoặc là di động thân thể của người đó, bằng không đối phương rất dễ dàng lọt vào thương tổn lần thứ hai, tình huống sẽ nghiêm trọng hơn. Vinh Ninh nhẹ nhàng đẩy người bị thương đang nằm ở giữa đường.
Từ trong túi lấy ra di động cầm tay, di động ở trong bàn tay của mình rung lên sau đó nên gọi cho 120 bệnh viện cấp cứu mới đúng.
"Đau quá. . . . . ." An Bảo Bối thì thào mở miệng, may mắn hai bên đều phản ứng rất đúng lúc, mới có thể tránh thoát được lần tai nạn nguy hiểm này. Chỉ là lúc né tránh, không nghĩ qua là nằm ngã ngửa, té, cả người ngay cả mặt cũng cùng đường cái thân mật tiếp xúc, đầu gối nhiều chỗ cũng có chút tổn thương, đáng thương nhất vẫn là quả dưa hấu kia, hoàn toàn làm đệm cho mình nếu không cả khuôn mặt kia cũng bị va vào mặt đường.
An Bảo Bối xoa xoa bụng của mình bị dưa hấu làm đau, ướt sũng một mảnh, nàng cúi đầu, khom người nhìn dưa hấu đã vỡ nát âm thầm sầu não, rõ ràng đây là ý tốt của bà*** kia, rõ ràng dưa hấu còn không có người ăn, nó cũng đã nát vụn .
“…” Đề nghị của Vinh Ninh càng làm cho An Bảo Bối cảm thấy hoảng sợ, cô bối rối lắc đầu nói không, Vinh Ninh giữ chặt cánh ta của cô, cứng rắn kéo xuống hai tay trên mặt của cô.
Đây là gương mặt gì?Vương Ninh khẽ há hốc mồm nhìn cô, xác thực, biết tất cả đều là cô lừa dối, trên mặt căn bản không có vết thương nào, huống chi cái gọi là rụng mất hai cái răng?
Đó là một gương mặt sạch sẽ thuần khiết, làn da khỏe mạnh màu lúa mì, trong đôi mắt thật to chứa tràn ngập nước mắt, còn có một chút kinh sợ, môi giống như bởi vì khủng khủng hoảng mà đã lạnh run, đột nhiên Vinh Ninh cảm giác được tâm tình nặng nề như khối sắt, trong đầu toàn bộ đều nặng trịch, ánh mắt của hắn không ngừng phóng đại, mang theo sâu sắc ý tứ hàm xúc khác.
Người này, vì sao lúc nhìn thấy cô, tâm tình sẽ biến hóa nặng nề? Mà ngay cả đầu óc dường như cũng cùng thân thể bình thường của mình tách ra, hô hấp của hắn bất ổn, suy nghĩ cả người đều bị khuôn mặt của cô kéo vào?
Phiền muộn, uất ức!
Vinh Ninh cảm thấy cực kì ưu phiền cảm nhận được loạn tóc bị gió thổi nhè nhẹ, giờ phút này chỉ có hai chữ này mới có thể giải thích đầy đủ rõ ràng tâm tình của hắn.
Trong tay vẫn như cũ nắm lấy hai tay của cô gái kia, không có phân nửa ý định muốn buông tay, hắn cắn môi, hỏi lần nữa:”Tôi đã gặp cô có đúng hay không?!”
Chắc là đã gặp qua, nếu không tại sao có thể có cảm giác quen thuộc như vậy, nhưng hắn lại không rõ gặp qua ở nào, cũng không nhớ rõ, nhưng có một khẳng định duy nhất là, chắc chắn hắn đã gặp qua cô gái này, đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó.
“Không có!”An Bảo Bối vẫn như trước luôn nói lời chối bỏ, thở ra một hơi thật dài, từ vừa rồi không biết phải làm sao, hiện tại chuyển biến thành khẳng định:”Tôi chưa từng gặp anh, tôi căn bản không biết anh!”
Vinh Ninh chậm chạm một chút, hắn nhìn trong mắt An Bảo Bối trực tiếp có loại cảm giác.
“Phải không?” Vinh Ninh hạ giọng, cả khuôn mặt đều âm trầm,hắn không nhớ lầm, sẽ không nhớ lầm một người đã từng gặp qua, An Bảo Bối sâu sắc hoảng sợ vì nghi vấn của hắn, giọng nói của hắn như vậy là sao? Vì sao hỏi cái này? Chẳng lẽ hắn đã nhớ ra điều gì?