Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 17 : Điều hai tốt nhất không nên quen biết (5)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
Hắn sẽ không nhớ lầm, sẽ không nhớ lầm một người đã từng gặp qua, An Bảo Bối bị câu hỏi của hắn làm sợ hãi, giọng điệu của hắn sao vậy? Vì sao lại hỏi điều này chứ? Chẳng lẽ hắn đã nhớ ra gì đó rồi?
An Bảo Bối nuốt nước miếng, hiện tại nên làm gì đây?
Xa xa truyền đến tiếng xe cứu thương, cuối cùng cũng đã chạy tới, cô cố gắng muốn giãy giụa muốn thoát khỏi tay của hắn, Vinh Ninh lại càng tăng thêm sức trên tay, An Bảo Bối cắn răng muốn thoát khỏi hắn, "Buông tay!"
“Xe cứu thương đã đến rồi, đi bệnh viện kiểm tra đi." Trong giọng nói của anh tràn đầy ý tứ mệnh lệnh.
Hắn cho hắn là ai chứ? Chúa cứu thế hay là thần bảo hộ? Có thể phụ trách quản lý tất cả của cô, việc cô không muốn làm cũng muốn bắt cô làm?
"Anh bị bệnh sao!?" An Bảo Bối ngẩng đầu lên mắng to hắn, "Tôi đã nói là tôi không sao, anh luôn muốn kéo tôi đi bệnh viện làm gì? Chẳng lẽ bệnh viện là do nhà anh mở sao, anh muốn nhân cơ hội kiếm thêm một khoản chắc?!"
Vinh Ninh mím môi, gương mặt lãnh khốc, "Tùy cô muốn nghĩ như thế nào."
Trong lòng có một suy nghĩ, không thể để cho người phụ nữ này rời khỏi, trong lòng cô ấy nhất định là đã gạt mình một chuyện gì đó mà mình không biết, lần này hắn sẽ không giống như lần trước nữa, không thể bỏ qua bất kể một manh mối nào.
"Anh điên rồi?! Hay là bệnh thần kinh đây? Đừng níu kéo tôi nữa, tôi phải về nhà!"
"Kiểm tra xong rồi tôi sẽ đưa cô về nhà." Giọng nói của hắn nhàn nhạt, lại cực kỳ có lực đả kích.
"Tôi không cần anh quan tâm! Tôi phải về nhà!" Cô phải đi về, phải đi về, nếu không quay về, cô sợ...
Nếu như chuyện gì cũng để cho Vinh Ninh biết rõ, như vậy mấy năm nay, cô sống khổ cực như vậy, cố gắng quên anh, lãng phí nhiều thời gian như vậy, một thân một mình thừa nhận nhiều thống khổ như vậy, đến cùng là vì cái gì?!
Cô không thể để cho tất cả mọi thứ của mình cứ như vậy mà biến mất, cô đã vứt bỏ quá nhiều, lại không thể có một thứ gì đó thuộc về mình sao?
"Vậy nói cho tôi biết, có phải tôi đã từng gặp cô hay không?"
Vinh Ninh sờ sờ cái mũi, ảm đạm thở dài một hơi, nói, “Không phải, chỉ là muốn hiểu rõ thêm một chút về vấn đề ở phương diện này, tôi đã lớn như vậy, cũng chỉ gặp có hai lần tai nạn xe cộ, một là lần này, một lần khác là vào tám năm trước, nhưng mà tám năm trước đó là tôi không cẩn thận, là tôi sai, phát sinh tai nạn xe cộ đó là do tôi gây nên, nhưng mà gần đây trên các công cụ thông tin luôn nêu lên một ít trường hợp mà tôi vừa nói kia, tôi lại là lần đầu tiên đụng vào người khác, tôi thật sợ hãi.”
Vinh Ninh cúi đầu, dáng vẻ không có tinh thần, thực sự có chút ý vị của một người có tội.
“Tiên sinh…”
“Cho nên… coi như tôi xin các anh, chắc chắn phải cứu được cô gái này này, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng không có vấn đề gì, tôi chỉ là không muốn tội lỗi của tôi lại tăng lên.”
Vinh Ninh ngẩng đầu, gương mặt lộ ra càng thêm đáng thương, nhìn đối phương ngây người một lát, cảm giác, cảm giác có chút…
“Vâng, tiên sinh xin anh hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cứu sống vị tiểu thư này.”
“Tôi thực sự sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện, cho nên có thể đưa cô ấy đến phòng quan sát triệu chứng nặng hay không? Nhận quan sát? Tiền không phải là vấn đề, tôi có thể mời mười hộ lý luân phiên chăm sóc cô ấy.”
Con mắt Vinh Ninh sáng lòe lòe, “Lần đầu tiên tôi phạm sai lầm như vậy, tôi nhất định phải đền bù tổn thương mà tôi đã gây ra cho vị tiểu thư này, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền cũng không sao, xin các anh nhất định phải cứu sống cô ấy, bằng không lương tâm của tôi sẽ áy náy cả đời, ngay cả đêm cũng sẽ không ngủ ngon.”
Thấy dáng vẻ hiền lành lương thiện như vậy của Vinh Ninh, nhân viên cứu hộ cũng bị ý tốt của hắn làm cho cảm động, không ngừng an ủi hắn, “Anh hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cứu cô ấy, nhất định.”
“Thật sự cám ơn các anh!” Vinh Ninh kích động kéo tay anh ta, cả gương mặt đều tràn đầy ánh sáng kích động và dáng vẻ tươi cười.
An Bảo Bối vẫn còn đang giả bổ bất tỉnh, lúc nghe Vinh Ninh nói cái gì mà: vụ án lừa gạt cùng với chuyện muốn tìm mười hộ lý luân phiên chăm sóc cô, còn phải vào phòng bệnh triệu chứng nặng gì đó, cũng đã sợ tới mức cả người phát run, lại không biết rốt cuộc là nên tỉnh lại hay là tiếp tục giả bộ bất tỉnh.
Lúc ấy cô cũng không muốn tranh chấp tiếp với Vinh Ninh, cho nên đành phải làm hành động của một con rùa đen, trốn vào trong vỏ bọc của mình, mặc kệ đối phương gõ mai rùa như thế nào, cô vẫn không chịu đi ra, thế nhưng không nghĩ tới chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy, nếu cứ bị hắn coi giữ chặt chẽ như vậy, dựa vào năng lực của Vinh Ninh, không cần chờ đến ngày mai, hắn cũng có thể điều tra ra toàn bộ tư liệu của cô, kể cả chuyện của tám năm trước, cô không thể để cho hắn cứ thực hiện như vậy được!
Vinh Ninh xoay mặt nhìn cô, hắn cũng không tin cô đã nghe được câu nói kia mà còn có thể tiếp tục giả vờ đến lúc nào, nếu cô đã giả bộ bất tỉnh ở trước mặt hắn, không trả lời vấn đề của hắn, vậy hắn cũng có thể không cần trực tiếp vạch trần lời nói dối của cô, ngược lại gián tiếp tính toán theo bước đi của cô, muốn đe dọa, sau đó coi giữ, chỉ cần là người sẽ giả bộ được ở trước mặt hắn, trừ phi cô có công phu nín thở, hoặc là giống như Châu Tinh Trì ở trong ≪Đường Bá Hổ Diễm Thu Hương≫, có thể vận dụng nội lực làm nhiễu loạn mạch đập của mình.