Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 17 : Điều hai tốt nhất không nên quen biết (6)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


Anh vẫn ngồi ở chỗ kia đợi như trước, quả nhiên, An Bảo Bối chậm rãi mở to mắt, Vinh Ninh tỏ vẻ kinh ngạc lại kích động, suýt chút nữa vui vẻ reo hò lên.



“Cuối cùng cô cũng tỉnh!” Hắn vỗ vỗ tim của mình, “Tôi còn nghĩ rằng tai nạn xe cộ đã tạo thành tổn thương với cô, có lẽ còn khiến cô trở thành người thực vật, cô tỉnh lại là tốt rồi, nếu không lương tâm của tôi sẽ không chịu nổi!”



Sắc mặt An Bảo Bối trắng bệch, mệt mỏi nhìn hắn, ngực hơi phập phồng, cô không biết rằng lời Vinh Ninh vừa mới nói, rốt cuộc có phải là cố tình nói ra hay không.



“Nhưng cũng không thể chủ quan như vậy, hay là đi bệnh viện kiểm tra một lần thật tốt đi.” Nhân viên cứu hộ bên cạnh nói, khóe miệng An Bảo Bối run run, cầm cái chụp dưỡng khí ở trên mặt, “Tôi không sao, tôi rất khỏe mạnh, tôi muốn xuống xe!”



“Không thể để như thế được.” Khóe miệng Vinh Ninh hơi hơi cong lên, “Vẫn nên kiểm tra tất cả một lần mới tốt, bằng không nếu như xảy ra chuyện gì, là cô chịu trách nhiệm hay tôi chịu trách nhiệm đây?”



“Tự mình chịu trách nhiệm của mình!” Lúc Vinh Ninh lái xe vượt qua, tuy rằng không kịp né, nhưng mà Vinh Ninh cũng rất nhanh đã tạm thời sửa lại đường phanh, cô cũng chỉ tổn thương chút da lông bên ngoài do ngã sấp xuống mà thôi, căn bản là không có nghiêm trọng như vậy.



Trái lại, cứ coi như bản thân thật sự bị chấn thương gì đó bên trong, vậy cũng tốt hơn rất nhiều so với tiếp tục tiếp xúc với Vinh Ninh.



Cô đã ẩn núp nhiều năm như vậy, tránh né nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể tiếp tục có mối liên quan nào với Vinh Ninh nữa…



“Cô chịu trách nhiệm? Cô có thể chịu trách nhiệm thân thể của cô, nhưng cô cũng có thể chịu trách nhiệm lương tâm của tôi sao?” Gương mặt của Vinh Ninh nghiêm túc, lạnh lùng nhìn cô, “Xin cô không nên chỉ lo mỗi bản thân, rồi hoàn toàn không quan tâm đến cảm thụ của người khác, có lẽ cô sẽ cảm thấy cô không có việc gì, nhưng tôi có lẽ sẽ bởi vì sai lầm hôm nay mà áy náy cả đời.”



“Hai chúng ta rốt cuộc là ai không quan tâm đến cảm thụ của ai?!” An Bảo Bối cắn môi, suýt chút nữa muốn kêu ra lời vừa rồi trước mặt Vinh Ninh.



Vốn cô chỉ muốn dựa vào cố gắng của mình, cho mình một mái nhà ấm áp, nhưng mà… Rốt cuộc là người nào đi vào cuộc sống của cô?



Vốn đã tìm được cảm giác của nhà từ trên người Vinh Ninh, đã tìm được cảm giác tình cảm chân thành cả đời, nhưng ban đầu là ai, đã hoàn toàn hủy diệt hết thảy những thứ tốt đẹp đó?



Cô đã lựa chọn rời khỏi bên cạnh hắn, đi tìm cuộc sống thuộc về chính cô, cô đã né tránh hắn nhiều năm như vậy, thời gian lâu như vậy, cô không muốn gặp lại hắn! Vậy ai đã bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô, nhiễu loạn tâm trí của cô, quyết tâm của cô? Lại vẫn còn nói đại nghĩa ở như vậy ở trước mặt cô như điều đương nhiên, cô không quan tâm cảm thụ của hắn? Vậy hắn đã có lúc nào quan tâm cô?
Có lẽ cô biết tám năm trước rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trên người hắn, cũng có khả năng biết mẹ của cục cưng rốt cuộc là ai.



Hắn không dám khẳng định, nhưng lại dám nhận định, nhận định cô chắc chắn là có chỗ liên quan với mình, bằng không cảm giác lần đầu gặp cô, làm sao sẽ mãnh liệt như vậy? Làm sao lại cảm thấy giống như đã từng quen biết?



Trực giác nói cho hắn biết, cô nhất định có quan hệ gì đó với mình, trước lúc nhìn thấy cô khỏe mạnh đứng trước mặt hắn, trước lúc biết được tên thật của cô, hắn sẽ không cứ như vậy mà buông tay!



"Vậy cũng có liên quan gì tới anh đâu?" An Bảo Bối không nghiêm túc nói, vốn đã không có quan hệ gì với Vinh Ninh, hiện tại hắn đã quên mất mình, không, có lẽ là chưa bao giờ nhớ tới, như vậy cô rốt cuộc có làm sao, có liên quan tới Vinh Ninh ư?



Hắn trời sinh chính là loại người không quản chuyện và người không liên quan đến mình, hiện tại mình đối với anh chỉ thuộc về người xa lạ, có liên quan gì tới hắn đây? Sống hay chết, cũng không có cách nào ngăn cản cuộc đời của hắn, cũng sẽ không mang đến cho cuộc đời của hắn bất cứ một sự trễ nải nào.



"Đương nhiên là có liên quan!" Hắn thấp giọng gầm lên, hù dọa An Bảo Bối đến mức thân thể cũng run bắn.



Cô bướng bỉnh nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn, cái loại cảm xúc không rõ ràng trong mắt kia là đang không tiếng động mà cười nhạo hắn.



“Cô có liên quan đến quá khứ của tôi, có liên quan đến đoạn trí nhớ đã mất kia của tôi, vì vậy cô tuyệt đối có liên quan với tôi!” Hắn kiên định nói, giọng điệu kiên định như vậy lại khiến An Bảo Bối có chút ngạc nhiên.



“Anh điên rồi.” Cô hơi nhắm mắt lại, “Tiên sinh, tôi đã nói rồi, tôi không biết anh, cho tới lúc này cũng chưa từng gặp anh bao giờ, thật sự không hiểu vì sao anh lại nói như vậy.”



Đúng vậy, chỉ cần cô nghĩ như vậy, nói như vậy, giữa hai người bọn họ liền không có bất kỳ sự liên hệ nào, cô muốn quên hắn, không hề nhớ lại hắn, lại càng không muốn nói cho anh tên của cô rốt cuộc là gì, cho dù là hắn nhớ được, vậy thì làm sao? Lại một lần nữa tái hiện lại tổn thương của hắn đối với cô sao?



Cô cũng không hạ tiện như vậy, cũng không kiên cường như những gì người khác thấy, lòng của cô yếu ớt tựa như trang giấy đâm một cái là rách kia, cô thực vất vả mới có thể dùng miếng băng dán đột ngột nhìn thấy kia dính lại cái hồi ức đau đớn trong nội tâm đó, tuy rằng vẫn có thể nhìn thấy miệng vết thương, tuy rằng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết dán lại, nhưng những cái có thể đó cũng không đồng nghĩa là cô không bao giờ sợ bị thương tổn nữa.



Cô là một người , từng bị thương, từng đau đớn, cũng từng khóc, những điều này cũng đã đủ rồi, cô không bao giờ muốn trông mong gì lần nữa, nhất là cái loại tình cảm trống rỗng mờ mịt mua được này, thứ nhìn không được, sờ không thấy, tình yêu gì gì đó, quá buồn cười, những người thật sự yêu nhau trên thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu? Tất cả tình yêu trên cơ bản đều là do một bên trả giá, khao khát, duy trì, mang theo hy vọng đi giữ lại, còn bên kia thì hào phóng, rồi cười nhạo, hưởng thụ cảm giác được người khác yêu, tình yêu như vậy thật sự là tình yêu sao?