Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 18 : Gặp nhau, gặp lại, đối địch (1)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


Vinh Ninh đen mặt, xoay người lại, tay phải vọt một quyền hướng trên tường.



Có bản lĩnh chạy,thì hắn có bản lĩnh truy đuổi! Người phụ nữ kia tốt nhất học được kỹ năng biến mất không để lại tăm hơi, nếu không thì coi như đào ba tấc đất, hắn nhất định sẽ khiến cô từ trong kẽ đất cũng phải chui ra!



--- ------ ------ ------ ------ --- -----



An Bảo Bối ngơ ngơ ngác ngác lên xe bus, Trên phần bụng, vẫn còn dính nước dưa hấu, hành khách trên xe nhìn cô một mặt quái dị, An Bảo Bối không thể làm gì hơn khác là cúi đầu giao tiền xong đến ghế ngồi xuống, bên ngoài thời tiết vẫn nóng bức như trước , mở cửa sổ ra, cảnh sắc bên ngoài xe bus mang theo luồng khí nóng .



Sau khi lên xe bus, lòng bất an cuối cùng cũng ổn định, cô thở hổn hển, nhưng lại không biết rốt cuộc là hoảng sợ việc gì.



Không hiểu sao xuống xe,lại ngẩn người đứng nhìn không khí nhộn nhịp hai bên đường, một lúc sau mới đột nhiên nhớ ra,cô cơ bản không biết nên ngồi xe gì để về nhà.



Thành phố A thay đổi cực nhanh, đã từng là thành phố chỉ có một con đường, mấy năm này lại là đột nhiên phát triển mạnh, khắp nơi đều là nhà cao tầng, trạm xe buýt cũng thay đổi không ít. Nếu không phải đứng ở chỗ này, cô sẽ không phát hiện nơi đây đã thay đổi nhanh như vậy, hại cô không phân biệt được đông tây nam bắc.



Từ trong túi áo móc tiền ra, ước chừng năm tờ tiền, cộng lại mới chỉ có năm nhân dân tệ.



An Bảo Bối suy sụp hết than lại thở, số tiền này thuê xe cũng không đủ, nhìn qua biển hiệu của trạm xe buýt, trên mặt chỉ rõ địa điểm trạm đến, cô nhìn đến hoa mắt chóng mặt, An Bảo Bối gãi gãi đầu, cảm thấy trước mắt đều là những ngôi sao nhỏ đang bay, đến cùng cô vẫn phải đi chiếc xe đó, lại cần phải chuyển vài xe mới có thể đến chỗ cô muốn đi?



Nhìn xung quanh, không có một bóng người, ngay cả người để hỏi đường cũng không có.



An Bảo Bối ngồi ở trên mặt ghế trạm xe buýt, tinh thần uể oải nghĩ, nếu như ngày hôm qua cô chịu nhận điện thoại di động Trác Văn Dương thì tốt rồi, bây giờ cũng không tới nông nỗi này, ngay cả thứ có thể liên lạc với người khác cũng không có.



Giống như một con cừu con lạc đường, An Bảo Bối hứng lấy ánh mặt trời nóng bỏng xa lạ lại quen thuộc của thành phố âm thầm sầu não.



Bên tai truyền đến tiếng kèn xe hơi, An Bảo Bối vẫn như cũ không có tinh thần nhìn qua đó, dù sao kết quả cũng giống nhau thôi, cô không có bạn ở thành phố A, nói với Trác Nhất Phong tự mình nhất định sẽ trở lại ngọn núi lúc xế chiều, ai lại mở xe rồi cùng cô ấn còi vậy?



Tô Nhất Dạ bỏ kính râm xuống, rõ ràng thấy cô gái với vẻ mặt chán nản đang ngồi đằng kia chính là An Bảo Bối.



Giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ, nói lớn về phía cô, “Có phải An tiểu thư đó không?”
"Cô đừng khách khí như vậy." Tô Nhất Dạ hướng cô cười: "Hiếm khi gặp nhau, chúng tôi trực tiếp đưa cô về nhà là tốt nhất."



"Không phải." An Bảo Bối hoang mang giải thích, cô sợ Tô Nhất Dạ đối với cô nảy sinh hiểu lầm: "Nhà tôi ở đường Xuân Hi, công ty em trai tôi ở đường Thiên Kiều, vì thế tôi tới chỗ nào đều giống nhau."



Đường Thiên Kiều? Đường Xuân Hi? Hai nơi này một là đường thương mai nổi tiếng công ty nước ngoài đều ở đó, một là khu dân cư cao cấp thành phố A, tùy tiện một chỗ cũng liền lên tới năm, sáu vạn nhất bình, nhìn dáng vẻ An Bảo Bối thực sự là không giống người ở nơi đó, có thể đây chính là cái gọi là không thể đánh giá người qua vẻ bề ngoài, nước biển không thể đo được.



"Nha? Không biết gia đình An tiểu thư buôn bán gì vậy?"



"Có liên quan tới phương diện y học, nhưng mà cha và em trai tôi quản lí, tôi cũng không rõ lắm."



"Phương diện y học?" Tô Nhất Dạ cẩn thận suy nghĩ một chút về danh sách nước, ngoài trừ công ty y dược Trác Thức lớn nhất nước Pháp ra cô không nghĩ ra còn ai trên phương diện này: "Không biết Trác Nhất Phong lão tiên sinh cùng cô là có quan hệ gì?"



"Đó là cha tôi a."



Tô Nhất Dạ khóe miệng co rút, thật không thể tin được, hai bọn họ vậy mà lại có cùng liên quan.



"Thật không tiện, thói quen nghề nghiệp, gặp cô đã hỏi."



"Không sao." Trực giác nói cho An Bảo Bối, Tô Nhất Dạ này người nhà đều tốt, nói cho bọn họ biết những điều này cũng không có gì hại, ngược lại bọn họ và mình đều thẳng thắn đối với nhau hơn, chính mình nếu như ở trước mặt bọn họ mà giấu giấu diếm diếm cũng không tốt lắm.



"Đúng rồi, các vị muốn lên trên kia hay sao?"



"Một chú trước đây đã nói với chúng tôi, mỗi tuần có một ngày, nếu không có chuyện gì khác thì chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc họp mặt gia đình.""Thật tốt a". Cô ở A thị ngoại trừ An Kỳ ở ngoài sẽ không có bạn bè, An Kỳ vẫn còn bận việc, tới hôm nay mới có thời gian gặp nhau, cô còn chưa kịp nói xong An Kỳ đã liền vội vã đi làm, để lại cô một mình, xui xẻo là lại đụng phải tên Vinh Ninh vô cùng ghê tởm kia, đáng thương nhất là trang phục của cô và dưa hấu cứ như vậy mà tiêu tùng.



"An tiểu thư, nếu chúng ta có duyên như vậy, cô lại là mẹ nuôi Thụy Thụy, từ nay về sau nếu có chuyện gì hay không có ai uống trà chiều cùng, cô có thể tới tìm tôi"



An Bảo Bối ngẩng đầu lên,cô nhìn thấy sự chân thành trong mắt Tô Nhất Dạ, cô vẫn cho là ngoại trừ An Kỳ ra thì ở ngoài không có người nào nguyện ý cùng mình làm bạn bè, cô mắt to lấp lánh, gật đầu nói: "Ừm!"