Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 17 : Điều hai tốt nhất không nên quen biết (9)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


Edit: Mẫu Tử Song Linh



Beta: Đào SinDy



Không đợi y tá nói hết câu, An Bảo Bối đã mở cửa xông ra ngoài, nhìn ngó xung quanh một chút, cô không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia, suy diễn một chút, có lẽ là hắn đã đi nơi khác rồi.



Y tá vẫn ở trong phòng nhưng người đàn ông có bộ dáng giống Vinh Ninh lại không thấy đâu. Mắt An Bảo Bối đảo nhìn xung quanh, bây giờ không trốn thì lúc nào trốn?



Liếc nhìn xung quanh để nhận biết đường lối, cầu thang lên trên tầng là ở bên trái, cô rón rén bước về bên trái, cuối cùng cũng an toàn tìm được lối ra, trên cửa thuỷ tinh hiện lên bóng dáng Vinh Ninh đang nghe điện thoại.



Lúc ở trước cửa lại không thấy hắn, hoá ra là hắn chạy ra đây nghe điện thoại.



Tuy cô biết nghe trộm người khác khi họ đang nghe điện thoại là không đúng nhưng vẫn là lòng hiếu kỳ của con người chiến thắng, hơi hé cửa ra một chút, giọng nói mang theo chút phiền toái của hắn truyền đến.



“Phải, em đang có việc bận, không thể đi được!” Vinh Ninh chán nản nói, hắn hoàn toàn quên mất lần này đi ra ngoài là vì mục đích gì, cũng quên luôn việc 2 cô bạn gái cũ đang ở quán cà phê chờ hắn tới.



“Vậy Vinh đại thiếu gia, cuối cùng là em gặp chuyện gì vậy?” Niếp Minh cố hết sức để khiến cho giọng nói mình hiền lành.



Đùa gì kì vậy! Anh có ý tốt muốn giúp Vinh Ninh, cố ý hẹn mấy cô bạn gái cũ của hắn ra, hy vọng hắn có thể tìm được ký ước ngày trước, ai ngờ hắn lại la cà không đến, hại hắn bị hai cô gái kia oán giận, không những thế lại còn bị con của Vinh Ninh làm phiền!



Niếp Minh liếc mắt nhìn Cục Cưng đang ngồi một bên yên lặng chơi máy bay, đứa bé đang ngồi gần cửa sổ cúi đầu nhìn phong cảnh là Niếp Tinh, con cả của hắn là Cảnh Thất, nó cũng không thua kém cha mình về độ phong lưu, mặc dù khuôn mặt không giống như anh, mà khuôn mặt đó lại giống y đúc mẹ, chỉ cần Cảnh Thất nhìn thấy cô gái xinh đẹp nào là liền chạy tới làm quen, mặc dù nó cũng đã nói với Cục Cưng lời sến súa đến buồn nôn nhưng Cục Cưng vẫn không hề động tâm, còn anh thì đã bị lời nói kia làm cho toàn thân nổi da gà!



“Tóm lại… Là em có việc quan trọng, anh cố gắng kéo dài thời gian đi, nói em đang trên đường đến thì có việc đột xuất, không đến được, bảo bọn họ chờ được thì chờ, không chờ được thì cút đi.”



“Vinh Ninh…” Nhiếp Minh cố gắng hạ giọng mình thấp nhất có thể để không gào lên với hắn, “Em nhớ rõ cho anh! Hai cô gái này đối với anh không liên quan, mà họ chính là có quan hệ với em, là bạn gái cũ của em đó, do you know?’



“Yes, I do!”



“Anh không có nói đùa, I do cái đầu em!” Niếp Minh chịu không nổi cuối cùng cũng bùng nổ, hét ầm lên vào điện thoại, làm ba đứa nhóc kia nhìn về phía anh. Niếp Minh dừng mọi động tác, ho khan vài tiếng rồi ngồi ngay ngắn trên ghế.



“Ừm?” Cục Cưng vẫn đang phi máy bay, lại nhìn Niếp Minh một lần nữa, lần đầu tiên thấy anh tức giận đến như vậy, thật sự bộ dáng này rất hiếm a.



“Đây đâu là gì, lúc cha ở trước mặt mẹ hét còn to hơn.”



Như đọc được suy nghĩ của Cục Cưng, Cảnh Thất mở miệng nói, Cục Cưng nhìn Cảnh Thất, như là hiểu ra vì sao chứng kiến Niếp Minh gầm thét như thế mà hai anh em sinh đôi nhà họ lại không có phản ứng gì, cô cũng đã nghe Ngôn Thần nói qua, họ là cặp song sinh khác trứng được di truyền khuôn mặt riêng biệt từ cha hoặc mẹ, ngay cả tính cách cũng thế, Niếp Tinh được di truyền từ Niếp Minh, khi cha con họ im lặng thì khuôn mặt cực kỳ giống nhau, còn Cảnh Thất lại được di truyền tính cách của mẹ, tính cách….



Phóng khoáng háo sắc, mà nhìn mặt Cảnh Thất lại chẳng thấy có chút háo sắc nào, đáng nhẽ ra anh em hai người họ phải đổi tính cách cho nhau mới đúng.



“Cục Cưng…”



“Hả?”
Phân vân cả ngày, cuối cùng Nhiếp Minh vẫn mở máy tính, mở ra dữ liệu liên quan đến người thân của Vinh Ninh, tuyệt đối không chấp nhặt với hắn!



Vinh Ninh cúp điện thoại là vì vừa nghe giọng điệu của Niếp Minh, hắn đã biết Nhiếp Minh nhất định sẽ nói về tình sử của hai vợ chồng nhà họ, hắn vẫn một mình cô đơn, tìm mẹ của Cục Cưng đến sắp đần độn rồi, thực sự rất khó chịu, sao hắn có đủ kiên nhẫn để nghe Niếp Minh nói những lời vô nghĩa về những gì hắn đã làm?



An Bảo Bối kề sát lưng vào vách tường, thậm chí cả thở cũng không dám thở mạnh, mãi đến khi bóng dáng Vinh Ninh biến mất cô mới dám rón rén mở cửa xuống tầng, lặng lẽ đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, mọi việc được làm rất nhẹ nhàng, cẩn thận, vì phải làm như thế nên An Bảo Bối nín thở, đến khi cô đóng cửa lại mới chạy nhanh như ma đuổi.



Dù vết thương trên đùi rất đau nhưng cô không quan tâm, vẫn chạy băng băng về phía trước.



Lúc nãy người đàn ông kia nghe điện thoại, nội dung mà bọn họ nói cô nghe không sót một chữ, hắn kêu đối phương là Niếp Minh, nếu cô nhớ không nhầm thì Niếp Minh kia chính là nhị đương gia của tập đoàn Đế Không, trong gia đình thì đứng thứ ba – Niếp Vân… Niếp Minh, tên cũng chỉ thua kém 1 chữ, đứng thứ hai trong gia đình, tất cả đều khiến mọi người tin rằng hắn chính là Nhiếp Vân.



Vậy tại sao lại có một người có khuôn mặt giống y như đúc với Vinh Ninh? Thật sự rất kì quặc, người kia còn đã có vợ?



Cuối cùng người đàn ông kia là ai? Là Niếp Vân hay là Vinh Ninh? Hiện tại cô càng nghĩ càng thấy mơ hồ, cảm giác như đại não mình muốn nổ tung, không để ý đến cái gì, chỉ muốn chạy trốn.



Không cần biết hắn là ai, nhưng trực giác mách bảo, cô tuyệt đối không nên cùng người đàn ông này tiếp xúc!



Vinh Ninh đứng trước cánh cửa, đã lâu như vậy rồi, sao cô gái kia vẫn chưa ra ngoài? Hắn phải ngồi ở ghế đối diện cửa để chờ, vừa nhìn đồng hồ vừa chờ cô gái kia ra.



Sau một lúc lâu, cuối cùng y tá cũng từ bên trong đi ra, Vinh Ninh đứng lên, ngó vào bên trong, “Vị tiểu thư kia đâu rồi?”



“Hả?” Y tá kinh ngạc kêu lên, “Tiên sinh, không phải Trác tiểu thư đến tìm ngài sao?”



“Tìm tôi?”



“Phải rồi, cô ấy hỏi tôi muốn chụp X-quang thì tốn bao nhiêu tiền, sau đó tôi nói giá cả ra, rồi cô ấy đi ra ngoài, tôi tưởng là đi tìm ngài nên cũng không quan tâm, nhưng đã lâu nhưu vậy rồi, tôi tới xem thì chỉ thấy có ngài, Trác tiểu thư lại không thấy đâu.”



Biến mất? Hắn vừa mới đi một lúc mà cô đã dám trốn hắn?



Đáng chết!



Vinh Ninh thầm mắng một tiếng, cô ấy ngốc như vậy, không ngờ còn dám trốn hắn? Như vậy có thể khẳng định cô ấy có quan hệ với mình, bằng không tại sao cô ấy lại bỏ trốn?



“Tiên sinh… Tiên sinh?”



“Hả?” Vinh Ninh bộ dáng không kiên nhẫn ngẩng đầu, “Có chuyện gì?”



“Nếu như vị tiểu thư kia đã đi, không phải ngài nên trả tiền viện phí sao?”



Khuôn mặt Vinh Ninh tối sầm, xoay người lại, tay phải đưa ra rồi đấm một cái thật mạnh trên tường