Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 21 : Bắt được cô rồi (1)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
Đáng tiếc đã bị Tô Nhất Dạ ra lệnh cấm lái xe, có xe hay không cũng giống nhau.
“Vậy tin tức xấu là gì?”
“Tin tức xấu chính là, ở thành phố A tổng cộng có mười lăm người tên là Văn Trác Đình, nhưng lại không có một ai giống với lời em nói.”
Mặc dù đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, nhưng lúc nghe Niếp Minh nói ra chuyện này vẫn không tránh khỏi thất vọng.
“Đừng lo, sẽ có ngày em tìm được.”
“Ừ.” Vinh Ninh rầu rĩ hừ một tiếng. Niếp Minh mỉm cười cầm lấy điện thoại ở bên cạnh: “Tôi biết điện thoại di động của em chắc chắn đã bị em đập vỡ, cho nên mới cố ý đi mua cái mới cho em. Điện thoại này vẫn giống cái cũ, không thành vấn đề chứ?”
“Tùy anh.” Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng để ý những vật ngoài thân này.
“Ngày mai em tự tới lấy điện thoại hay anh phải bảo người mang đến cho em?”
“Ngày mai em tự mình tới lấy.” Dù sao hắn cũng chẳng muốn gọi cho ai.
“Vậy cũng được. Nếu có ai gọi cho em anh sẽ nghe máy hộ rồi ngày mai nói cho em biết.”
“Ừ”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Cúp điện thoại, tâm tình Vinh Ninh không tránh khỏi có chút nặng nề, nhưng hắn vẫn che đi vẻ phiền muộn bằng khuôn mặt tươi cười.
Quay đầu lại bảo lái xe gọi điện thoại cho cảnh sát,xoay người đi đến chỗ khác, tránh trong đám đông không muốn xuất hiện.
Quay đầu lại bảo lái xe gọi điện thoại cho cảnh sát,xoay người đi đến chỗ khác, tránh trong đám đông không muốn xuất hiện.
“ Trang sức vừa đẹp lại vừa tiện nghi đây!” Trên đường vang lên tiếng rao bán hàng rất lớn, Vinh Ninh liếc mắt nhìn lại thì thấy một người mặc một bộ quần áo thể thao cầm đồ trang sức trong tay đang rao hàng.
“Tất cả chỉ mười đồng! Mua chỉ mười đồng không lừa bạn, không để bạn chịu thiệt! Mười đồng, trang sức giá mười đồng, chế tác hoàn toàn thủ công, giá cả lại rất ưu đãi! Thật tiện nghi rồi!” An Kỳ dùng tay lau mồ hôi, mới vừa từ chỗ làm thêm chạy về mở hàng, chào mời nửa ngày cũng chẳng có ai đến mua. Thật không biết những người kia suy nghĩ giả bộ cái gì, rõ ràng là đồ tốt như vậy cũng không liếc mắt một lần.
Cô mệt mỏi đến miệng đắng lưỡi khô, nhưng vì để kiếm sống vẫn phải tiếp tục hô. Tiền vốn thấp, làm ăn tốt thì một buổi tối có thể kiếm được thuận lợi mấy trăm đồng, còn làm ăn không tốt như hôm nay, thì dù đã bán lâu như vậy nhưng vẫn không bán được một cái.
Vinh Ninh nhìn từ hướng bên cạnh, hắn không nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ cho lắm nhưng giọng nói thì lại nghe rất rõ ràng, cảm thấy hình như đã nghe thấy ở nơi nào đó. Hắn bước tới từ từ, cũng cảm thấy không biết tại sao mình lại làm như vậy.
“Oa, thật đáng yêu mà!” An Kỳ đang ngồi trông coi quán nhỏ, cuối cùng cũng tiếp đón được vị khách đầu tiên. Vị khách có vẻ là một sinh viên, quần áo nho nhã, khẽ khom người nhìn món đồ trang sức trên tay An Kỳ.
“Cô gái xinh đẹp này, cô không chỉ có dáng vẻ xinh đẹp mà ánh mắt cũng rất đặc biệt nữa! Cứ lựa chọn đồ ở chỗ tôi đi, sẽ làm cô thêm đáng yêu. Không chỉ đáng yêu mà còn rất tiện nghi nữa, nếu mua nhiều, tôi còn có thể ưu đãi cho cô. Chỉ mua một cái cũng không sao, sau này cô giới thiệu nhiều bạn bè đến tôi vẫn sẽ giảm giá cho cô.
An Kỳ vận dụng cái tài ăn nói có thể đem người chết thành người sống của mình khiến cho cô gái đến xem hàng hóa bày trên vỉa hè. Không sợ không mua chỉ sợ đối phương quay đầu bước đi.
“Ôi chao? Thật không?” Nữ sinh được An Kỳ nói, mặt mày có chút hớn hở.
“Đúng vậy đúng vậy! Buôn bán mà! Dĩ nhiên là phải nói thật, rất rẻ, một cái chỉ có mười đồng.”
“Ôi chao! Thật đúng là rẻ mà.” Nữ sinh lấy ví ra, ngồi xổm trên mặt đất nhìn: “Tôi chọn vài cái nha, nếu mua nhiều, cô cần phải ưu đãi nha.”
“Không có việc gì, không có việc gì, cứ việc chọn đi.”