Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 21 : Bắt được cô rồi (2)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


“Không có việc gì không có việc gì, cứ việc chọn đi.” Trên mặt An Kỳ đầy vẻ tươi cười, không dễ dàng a, cuối cùng cũng có thể khai trương, “Nhìn trúng cái nào liền cầm cái đó, giá cả đều giống nhau.”



An Kỳ mỉm cười thở ra một hơi, chỉ cần có thuận lợi vào cửa, cô sẽ có sức mạnh để mở cửa hàng, tiếp tục lớn giọng hô, “Bán vật phẩm trang sức đây! Mười đồng tiền! Tất cả đều là mười đồng tiền, bạn sẽ không bị lừa, bạn có thể mua vật phẩm mình yêu thích! Mười đồng tiền, mười đồng tiền, mà không cần phải chờ đợi a!”



Một tiếng hô gọi tới một nhóm lớn những người đi dạo phố xá, mọi người ở cửa hàng vỉa hè của cô sôi nổi ngồi xổm xuống lựa chọn trang sức mình thích, An Kỳ càng hô càng vui vẻ, chắc hẳn hôm nay cũng có thể kiếm mấy trăm đồng tiền.



“Nhường một chút! Mặc kệ có đụng chết hay không!” Đột nhiên xuất hiện giọng nói làm phiền đến tâm trạng tốt của An Kỳ, cô cau mày nhìn một đám hung thần ác sát đẩy đám người hướng về phía cô đi tới, đáng chết, hôm nay không xem lịch, để đụng phải một nhóm lưu manh quanh đây.



“Kêu mày tránh ra không nghe à? !” Tên lưu manh nhuộm tóc vàng, kéo cổ áo một người đi đường đẩy sang một bên.



An Kỳ cắn môi, nhìn xem vừa mới đây còn có thể nói là chật kín cả người, lập tức đã biến mất không thấy.



Thực là một đám khốn kiếp! Sự xuất hiện của bọn họ, hoàn toàn quấy nhiễu việc buôn bán của cô.



“Ơ, vật phẩm trang sức a.” Trong đó một người ngồi xổm người xuống, cầm lấy vật phẩm trang sức bầy trên mặt đất, “Nhìn cũng đẹp đấy , bao nhiêu tiền đây?”



Khuôn mặt An Kỳ lạnh xuống nói, “Mười đồng tiền một cái, mua nhiều có thể giảm giá.” Cô nghĩ mang thứ gì đó ném lên người của bọn họ, bọn chúng không biết xấu hổ mà quấy rầy cô làm ăn.



“Mười đồng tiền? Quá đắt rồi?” Người nọ đứng lên đùa bỡn vật phẩm trang sức trong tay, An Kỳ há to miệng, sợ hắn không cẩn thận liền đem vật phẩm của cô làm dơ, làm hư.



“À anh hai này.” Cô kiềm chế tính tình nóng nảy của mình, tận lực khiến gương mặt mình trên đó mang theo nét cười, “Những thứ này đều là chế tác thủ công, mười đồng tiền đã hết sức rẻ rồi.”



“Nhưng mà...” Người nọ cố ý kéo dài tiếng nói âm trầm nhìn cô, “Tôi mua không nổi làm sao bây giờ?”




Không nghĩ tới người đàn ông kia gương mặt trẻ con nhìn nhu nhược ra tay lại nặng như vậy, làm hại hắn không khỏi sắp mù một con mắt, phía dưới thế nhưng thiếu chút nữa cũng làm cho tiểu tử kia bị phế đi, các anh em của mình nhìn thoáng qua người đàn ông kia thế nhưng sẽ bị dọa muốn nửa đường bỏ cuộc, chẳng qua là ánh mắt hơi có chút tối tăm mà thôi, còn không đến mức làm cho người ta chỉ là nhìn thoáng qua liền chạy trốn.



Dù sao cũng có vài người ở giữa anh hai, dù kinh sợ ánh mắt của Vinh Ninh thế nào, nhưng rất nhanh đã thoát khỏi ánh mắt trói buộc kia.



Sau khi hắn vừa nói như vậy, nhóm lưu manh mới vừa rồi còn hoảng sợ dưới con mắt của Vinh Ninh, lập tức lấy lại tinh thần, người đàn ông kia dù lợi hại thế nào, ánh mắt mặc dù làm cho người ta cảm thấy so với địa ngục còn kinh khủng hơn, nhưng mà dù sao vẫn chỉ có một người, mọi người chung quanh cũng sẽ không đần độn như vậy giúp hắn, bọn họ nhiều người còn không tin đánh không lại hắn!



Vinh Ninh lắc cổ, khóe miệng khẽ giơ lên, từ từ đi qua, vài tên lưu manh cầm lấy đồ muốn hướng tới người Vinh Ninh đập lên, tay trái của Vinh Ninh vẫn ở trong túi tay phải giơ quả đấm, nhanh chóng đem quả đấm đánh về phía lưu manh cách mình gần nhất, bởi vì động tác quá lớn tay áo T-shirt cũng bị vén lên, An Kỳ chứng kiến vị trí bên hông của Vinh Ninh có một vết sẹo lớn.



Vết sẹo kia... Hình như cô đã thấy ở đâu rồi.



Có một người cầm lấy cây gậy hướng tới Vinh Ninh quất tới, Vinh Ninh cong cánh tay phải lại đỡ cây gậy, xoay người đem khuỷu tay trái cho tên kia một phát, trong khoảnh khắc máu nhiễm mũi hắn.



Nếu không phải Vinh Ninh vừa quay đầu lại, An Kỳ còn không biết người cứu mạng mình chính là Vinh Ninh, hai nguời ánh mắt qua lại một chút, hắn đối với cô nhàn nhạt cười, tiếp tục cùng những tên lưu manh kia hăng hái chiến đấu.



An Kỳ nuốt nước miếng, uy uy uy, sẽ không khôi hài như vậy chứ? Đã nhiều năm không gặp Vinh Ninh , xế chiều hôm nay như thế nào vừa mới nhìn thấy An Bảo Bối, lúc tối thế nhưng còn đụng phải Vinh Ninh? Đây coi là trò đùa của ông trời sao?



An Kỳ cúi đầu nhìn cửa hàng vỉa hè của mình, vội vội vàng vàng thu dọn, nếu Vinh Ninh đã nhìn thấy bản thân , như vậy cô liền thừa dịp hắn bận đánh nhau, vội vàng chạy trốn là được.



Vinh Ninh đánh rất vui vẻ, không có gì so với dạy dỗ người cặn bã phát tiết nội tâm bất mãn của mình càng làm cho mình sảng khoái.



Không cần phải quay đầu lại, Vinh Ninh cũng phát giác An Kỳ đang thu dọn cửa hàng trên vỉa hè, chuẩn bị đóng gói chạy, hắn cũng không quay đầu lại một tay đánh nhau một tay từ trong túi móc ra một xấp tiền mặt mới tinh, thong thả ung dung nói “Người nào cản cô gái kia lại, xấp tiền này liền thuộc về người đó.”