Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 22 : Hiểu lầm năm đó, tự mình tìm hiểu! (1)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


Không biết chừng sẽ còn chạy trốn nữa, chạy đến nơi không ai biết thì phải làm sao?



Trong lòng An Kỳ bất ổn, nhưng lại không thể từ trước mặt Vinh Ninh mà chạy trốn. Bất kể như thế nào cũng chỉ có thể tính từng bước, cố gắng hết sức giữ im lặng, có thể không nói thì tuyệt đối không mở miệng.



Trong quán cà phê bên đường.



Vinh Ninh ngồi đối diện An Kỳ, gọi một cốc Cappuccino, thong thả nhìn cốc cà phê, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn cô.



An Kỳ nhìn hắn chăm chú, tâm trạng uống cà phê đắt tiền cũng không có. Hai người đã ngồi ở đây lâu như vậy, cũng không biết Vinh Ninh muốn làm gì trước mặt cô đây, cũng không nói gì với cô. Có chút tức giận. Cái tên khốn khiếp này có chuyện gì mau hỏi đi, cứ lằng nhằng dây dưa lãng phí thời gian làm gì? Hại cô suy nghĩ vẩn vơ, trong lòng không yên.



“Tên.” Cuối cùng Vinh Ninh cũng chịu mở miệng, An Kỳ không kiên nhẫn nói: “Không biết!” Tuyệt đối không nói người mà Vinh Ninh đang tìm kiếm chính là An Bảo Bối, không nói tuyệt đối không nói!



“Tôi biết cô sẽ không chịu nói cho tôi biết tên của cô ấy, tôi đã dự định tự mình tìm hiểu. Tôi muốn hỏi là tên của cô, chắc hẳn cô cũng không muốn tôi nói chuyện với cô mà liên tục kêu uy uy uy chứ?”



An Kỳ dừng một chút, xem ra Vinh Ninh còn có chút tự biết thân biết phận. “Tôi tên An Kỳ.”



“An Kỳ?” Vinh Ninh cúi đầu, nhẹ nhàng kêu tên cô. Nhìn gương mặt mình phản chiếu trong cốc cà phê, cái tên này không phải rất quen thuộc, nhưng cũng không có cảm giác xa lạ, thật sự đã từng nghe thấy ở đâu đó.



“Cô cùng cô ấy có quan hệ như thế nào? Là người thân hay bạn bè?”



“Chỉ là bạn bình thường, thỉnh thoảng nghe thấy cô ấy nhắc đến tên anh mà thôi, Vinh Ninh à...” An Kỳ cố ý kéo dài giọng nói, giọng điệu phách lối, liếc mắt cười lạnh nhìn hắn. “ Người nào không biết đại danh Vinh Ninh. Con nhà quan, anh em của đế vương Ngôn Hoan khống chế nền kinh tế thành phố A?”



“Tôi có thể nghĩ là cô đang khinh bỉ tôi không?” Vinh Ninh khẽ cười, An Kỳ ném cho hắn ánh mắt biết rõ còn cố hỏi.


“Không những thế, tôi sẽ không nói cho anh biết tên họ của cô ấy, địa chỉ gia đình, hiện tại đang ở đâu. Chính anh đã nói, tôi chỉ cần cho anh biết một chút là đủ. Những thứ khác tự bản thân anh đi điều tra.



“À?!” Vinh Ninh nở nụ cười, lông mi cong cong. An Kỳ cực kì chán ghét khuôn mặt bây giờ của Vinh Ninh, cái vẻ mặt chết tiệt kia là sao?!



“Còn có, sau khi tôi trả lời xong vấn đề của anh thì không cần quấy tôi nữa, cũng không cần đi tìm tôi, rồi mong từ trong miệng tôi lấy được tin tức của cô ấy, cũng đừng có điều tra tôi!”



“Tôi dựa vào cái gì mà phải nghe lời cô? Chẳng lẽ cô muốn tôi làm cái gì thì tôi phải làm cái đó?”



“Dựa vào tôi là bạn của cô ấy, dựa vào lúc trước anh không biết xấu hổ phụ bạc cô ấy! Dựa vào cô ấy đã vì loại người không bằng cầm thú như anh mà sinh con!”



An Kỳ mắng rất sảng khoái. Ánh mắt cùng vẻ mặt của Vinh Ninh ngày càng ảm đạm dần, giống như không thấy được mặt trăng phía sau.



Nhìn thấy vẻ mặt kinh khủng của Vinh Ninh, An Kỳ cố đè nén nỗi sợ hãi, ngẩng đầu kiêu ngạo, lười phải so đo với hắn. Người làm sai cũng không phải cô, dựa vào cái gì cô lại bị ánh mắt của hắn dọa sợ?



“Cô muốn nói điều kiện với tôi, còn mắng tôi?” Vinh Ninh âm trầm cười cười, giọng nói này so với vừa rồi cùng đám lưu manh đánh nhau còn khiến cho người ta thấy sợ hãi hơn.



“Cô chẳng lẽ không sợ tôi chơi đùa cô tới chết?”



Thân thể An Kỳ co rụt lại, dừng lại một lúc, cũng bắt chước giọng cười của Vinh Ninh: “Quân có thể chết nhưng không thể chịu nhục. Để cho anh trêu đùa tôi tới chết, thì thà rằng tôi tự sát trước.”



“Phốc...” Vinh Ninh bị lời nói của An Kỳ chọc cười, che miệng cười khẽ, đầu hơi ngẩng lên, lộ ra đôi mắt đẹp cùng xương quai xanh.”



“Anh cười cái gì?” An Kỳ không hiểu hỏi, cô đang suy nghĩ người này có phải bị bệnh thần kinh không? Mỗi lúc lại thay đổi một kiểu, đến cùng là hắn muốn làm gì đây?