Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 22 : Hiểu lầm năm đó, tự mình tìm hiểu! (2)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
“Anh cười gì?” An Kỳ nghi ngờ hỏi, cô đang nghĩ tên Vinh Ninh này không phải là có bệnh tâm thần đấy chứ? Trong chốc lát lại thay đổi, rốt cuộc là hắn muốn làm gì?
“Không có gì, chẳng qua thấy cô thật giống như thấy người mẹ thân sinh của cục cưng vậy, tuy rằng cô ấy đã biến mất hoàn toàn trong trí nhớ của tôi, nhưng may mắn là bởi vì cục cưng xuất hiện, khiến tôi có một cảm giác không hiểu được, gần đây thỉnh thoảng lúc mơ mơ màng màng dường như còn có thể nhìn thấy sơ sơ dáng vẻ của đối phương, nhưng cũng không rõ ràng lắm.”
“…” An Kỳ há to miệng, vẫn lựa chọn nhắm mắt lại, tên Vinh Ninh kia nói với mình chuyện này để làm gì? Có phải là muốn dùng khổ nhục kế gì với cô hay không.
“Chắc hẳn tôi nên biết tính tình của đối phương, tuy rằng cục cưng nói không rõ ràng lắm, nhưng khi nhìn thấy cô, tôi nghĩ, cô ấy hẳn là một người bề ngoài nhìn như mềm mại đơn thuần, nhưng trên thực tế lại rất kiên cường, cho dù là gặp phải chuyện gì khổ sở, cô ấy cũng có thể lập tức giữ vững tinh thần, cũng là người rất tự chủ, mặc kệ phải chịu bao nhiêu uất ức, cô ấy đều sẽ cười mà nuốt uất ức vào trong bụng… Cô ấy cũng là người rất thiện lương…”
Vinh Ninh nhàn nhạt mở miệng nói, nói xong câu cuối cùng, ánh mắt và giọng nói đều trở nên ảm đạm, An Kỳ nhìn thấy mà cũng cảm động lây, nhẹ gật đầu, “Đúng vậy đó, mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng sẽ nuốt vào bụng mình, cho dù bị người khác khi dễ, cũng sẽ đứng ở lập trường của đối phương mà cân nhắc cho hắn, đồ ngốc… Thực sự là kẻ ngốc nhất thế giới, người bị khi dễ rõ ràng là cô ấy kia mà… Không đi đánh hắn, mắng hắn thì thôi, tại sao còn phải làm người tốt… Còn phải cảm động lây mà cân nhắc cho đối phương.”
Vinh Ninh im lặng nhìn cô, mắt chớp chớp, khóe miệng thoáng lộ ra độ cong thương cảm.
“Có người trời sinh đã là như vậy, là người tốt, hận không thể làm tất cả vì người khác, cũng không muốn sinh ra ý hận với người khác, tuy rằng tôi đã quên mất lúc trước rốt cuộc là tôi đối xử với cô ấy như thế nào, lại làm ra chuyện như thế nào, khiến cho cô ấy rời xa tôi, cam tâm tình nguyện mang theo đứa bé còn chưa ra đời rời khỏi thế giới của tôi… Cô biết không?”
Vinh Ninh ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt lập lòe, “Cho dù là tôi đã mất đi trí nhớ, tôi vẫn có thể cảm giác được như trước, năm đó có một người rất quan trọng với tôi đã xuất hiện, dường như chiếm cứ toàn bộ cuộc sống của tôi, nhưng mà tôi lại không thể nhớ ra cô ấy, chỉ mỗi lần ở trong giấc mơ mới có thể mơ thấy tình cảnh xảy ra tai nạn xe cộ ngày đó, ban đầu, tôi vẫn còn oán trách, tôi đã thành ra như thế này rồi, vì sao trời cao lại vẫn luôn để cho tôi mơ thấy chuyện xảy ra ngày đó? Về sau nghĩ lại, có lẽ là ông ấy muốn cho tôi nếm thử cái loại cảm giác sống không bằng chết này, giống như cảm giác của mẹ cục cưng lúc rời khỏi tôi.”
“Đúng không?” Nghe xong những lời xuất phát từ đáy lòng của Vinh Ninh, An Kỳ đã im lặng rất lâu, cô đã nhìn qua vô số người, có thể nhìn ra rốt cuộc là đối phương đã nói thật hay nói dối, hiển nhiên Vinh Ninh chính là người phía trước, cô không nhìn ra hắn có một lời nói dối với cô, thậm chí mỗi một câu, mỗi một chữ đều tỏa ra một tình yêu cùng áy náy sâu sắc.
“Đúng vậy.” Vinh Ninh gật đầu kiên nghị nói, “Tôi biết thề là vô dụng, nhưng mà tôi có thể nói cho cô, cô phải biết tình huống của gia đình tôi, mặc dù người ngoài nhìn thấy một gia đình như vậy, người nào sẽ chẳng nói, quả thực là không thể trông mong tám đời có được chuyện tình gì tốt đẹp, nhưng mà ai biết ai sống vất vả đây. Tôi biết lúc trước tôi rất khốn kiếp, đùa giỡn tình của người khác, nhưng mà chơi thì chơi, tôi vẫn chưa từng làm đến mức quá đáng, tôi không phải là một người có thể để người khác bắt lấy nhược điểm của mình, cho dù là đang đùa tôi cũng sẽ giải quyết vấn đề có lẽ sẽ phát sinh một cách thật hoàn mỹ, nếu như đối phương quá ngoan cố, tôi cũng không để ý đến việc phải dùng thủ đoạn cứng rắn.”
An Kỳ tỏ vẻ đã hiểu nhẹ gật đầu, thành phố A lớn như vậy, Vinh Ninh bọn họ là nhân vật làm mưa làm gió như thế nào, chuyện nhiều như vậy, phát sinh điều gì, truyền đến truyền đi, rồi ngay cả cô loại thị dân nhỏ này cũng có thể nghe được tin tức bát quái chính xác.
Năng lực năm đối tác của tập đoàn Đế Không cô cũng biết rõ, người nào không sợ chết mà dám trêu chọc, vậy đời này cũng sẽ không xuất hiện ở thành phố A nữa, thậm chí cả đời cũng sẽ có thể nghèo rớt mùng tơi.
Nói đến đây, An Kỳ dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu nhìn Vinh Ninh.
“Nói là cách xa anh một chút, còn không bằng là nói để cho cô ấy hoàn toàn không có chút quan hệ nào với anh, cô ấy rất thiện lương, cũng rất ngu ngốc, từ trước đến nay không hề nghe chút bát quái gì, nhưng mà tôi lại không giống vậy, tính tình tôi chính là như vậy, vì kiếm tiền nên cái gì cũng làm, vì vậy rất dễ dàng nghe được tin tức của anh từ trong miệng người khác, tôi không rõ những điều trong miệng người khác đó có thật hay không, nhưng là một người bạn, tôi cần phải nói rõ với cô ấy.”
“Tôi hiểu.” Vinh Ninh thản nhiên mỉm cười, “Nếu như tôi là cô, tôi cũng sẽ làm như vậy.”
“Nhưng mà…” Giọng nói của An Kỳ có chút bất đắc dĩ, “Những cô gái đang yêu đều là đồ ngốc, đặc biệt cô ấy còn là một kẻ ngốc thiện lương, cô ấy nói giữa hai người kết giao, mấu chốt nhất chính là hai chữ tín nhiệm, nếu như chỉ bởi vì những lời nói linh tinh bên ngoài, hai người ngay cả chút tín nhiệm cơ bản cũng không có, chỉ biết nghi ngờ lẫn nhau, như vậy còn gọi là tình yêu sao? Kết quả là những lời thao thao bất tuyệt của tôi trước mặt cô ấy không đáng một đồng. Là một người bạn, cho dù cảm giác được bạn mình đã chọn sai, nhưng quan trọng nhất là phải tin tưởng, tôi cho rằng, người giống như cô ấy, sẽ không có ai là không thích cả, có lẽ anh thực sự yêu cô ấy cũng nên, nhưng về sau tôi mới phát hiện, lúc trước tuổi của tôi và cô ấy quá nhỏ, muốn có bao nhiêu ngây thơ thì có bấy nhiêu ngây thơ, vẫn cò tin tưởng trên thế giới này lại có người tốt, có tình yêu chân chính gì đó.”
An Kỳ lắc đầu, Vinh Ninh giống như đang suy nghĩ gì đó mà vén tóc ra sau đầu.
“Hai người kết giao như thế nào tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà cô ấy đã nói ở cùng một chỗ với anh rất hạnh phúc, cô ấy rất ngốc, nhưng mà anh lại vẫn luôn nhường nhịn khắp nơi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng đối chọi gay gắt, luôn đối xử với cô ấy rất dịu dàng cũng rất thân mật, mọi chuyện cũng đều chăm sóc cô ấy, tôi còn nghe cô ấy nói anh rất dễ ghen, nhưng mà tại sao lại ghen, vậy mà cô ấy cũng không biết, cô ấy nói lần đầu tiên tìm thấy cảm giác của gia đình, cảm giác của người thân trên người một người, cái loại cảm giác này vẫn luôn là mong muốn của cô ấy, có một ngày tôi hỏi cô ấy rốt cuộc cô ấy và anh đã kết giao bao lâu rồi, cô ấy nói khoảng chừng nửa năm, lúc ấy nghe được tin này, tôi liền kinh ngạc không hiểu nổi, dựa theo tư liệu mà tôi biết, thời gian anh kết giao đối tượng dài nhất cũng chỉ là ba tháng mà thôi, khi đó tuy rằng trong lòng tôi vẫn sợ hãi, nhưng mà cũng thử tin tưởng, anh thật sự yêu cô ấy.”
Vinh Ninh đang nhìn tay của mình, trên nơi ngón tay vẫn luôn trống rỗng.
“Tôi…” Vinh Ninh đột nhiên hỏi, “Tôi có đưa quà cho cô ấy không?”
“Anh nói là…” An Kỳ nghiêng đầu nói, “Chiếc nhẫn kim cương cùng một kiểu dáng mà anh đưa cho vô số cô gái sao? Cô ấy có.”
“Không phải nó.” Vinh Ninh lắc đầu phủ nhận, “Ngoại trừ chiếc nhẫn kim cương kia còn có một thứ.”
An Kỳ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên bừng tỉnh nhớ ra nói, “Tôi nhớ cô ấy có cho tôi xem một chiếc nhẫn khác, làm từ ngọc, so sánh với món quà nhẫn kim cương kia của anh thì mộc mạc hơn nhiều.”