Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 26 : Ngu ngốc là bệnh, không thể chữa (1)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


“Không phải tôi đã

nói kế hoạch bỏ trốn của cô rất ngu ngốc sao?” Vinh Ninh thừa dịp đám

đông đang hỗn loạn quay mặt ra sau nhìn cô cười, An Bảo Bối cố gắng chớp mắt, thì phát hiện người đàn ông kéo mình là ai.



“Là anh sao?”

An Bảo Bối kinh ngạc há mồm, nhưng mà giữa lúc chạy trốn rất có thể

khiến cô đau sốc hông nên rất nhanh đã ngậm miệng lại.



Đám đông

đi qua hiếu kỳ nhìn hai người, bọn họ đều bị đôi nam thanh nữ tú này hấp dẫn, thật sự không hiểu nổi bọn họ chạy trên đường lớn là vì cái gì,

nhìn lại khuôn mặt của Vinh Ninh, mọi người tựa như hiểu ra gì đó.



Có lẽ cô gái kia chính là người của bang chủ bang đảng hắc đạo nào đó, mà

người đàn ông dẫn đầu kéo cô chạy, trốn khỏi xã hội đen, chỉ là… Bọn họ

cũng không phải chỉ có một chút kì lạ, sao bọn họ cảm thấy cô gái đó có

bao nhiêu xinh đẹp?



Bọn họ nhanh chóng chạy trốn, chân An Bảo Bối mang giày cao gót suýt rớt, dù vậy thì tốc độ của Vinh Ninh vẫn như cũ không hề chậm đi, làm An Bảo Bối khập khiễng chạy theo hắn, cô thầm cảm ơn trong lòng hôm nay mình mặc một bộ sườn xám với đi giày, chứ nếu như đi làm mà mặc theo Trác Nhất Phong nói, lại bị Vinh Ninh kéo một phát

rồi chạy trốn, cô không ngã gãy chân mới là chuyện lạ.



Cô cảm giác sau lưng mình có áp lực rất lớn, An Bảo Bối không thở ra hơi tức giận nói: “Tôi… Tôi… Tôi không chạy được nữa rồi…”



Cô không hiểu vì sao Vinh Ninh lại kéo cô chạy cùng, mà hiện tại điều quan trọng nhất đối với cô là người đàn ông này có thể dừng lại hay không,

cứ để cho cô chạy, hoặc cho cô cởi đôi giày cao gót này ra, không thì sẽ thật dễ dàng giết người đấy!



Vinh Ninh đột nhiên dừng lại, theo

quán tính, An Bảo Bối và Vinh Ninh tiếp xúc cơ thể thân mật, làm cô đau

đến chảy nước mắt mà không dám nói gì.



Cuối cùng là cô đã chọc đến ai? Chẳng lẽ đi xem mắt và vân vân cũng phải tra hoàng lịch hay sao?



Vinh Ninh xoay người lại, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của An Bảo Bối, nhìn cô bây

giờ thật giống đứa bé nhịn đau chỉ biết thút thít vài tiếng, hắn đau

lòng bế cô lên, đơn giản ôm kiểu công chúa, lại một lần nữa khiến An Bảo Bối rung động.



Người đàn ông này….



“Nếu như cô muốn tôi ôm cô chạy thì phải nói sớm chứ….”



“…” Cô cũng muốn nói đấy, nhưng không phải nói cái này!



Cho dù trong ngực có bế thêm một người, thì tốc độ chạy của Vinh Ninh cũng

không giảm đi chút nào, bộ BU đối với hắn cũng không là gì cả, hắn cũng

không phải loại yếu đuối gì.



“Chuyện này…” An Bảo Bối nghi ngờ hỏi, “Tiên sinh, anh muốn làm gì?” Muốn làm gì mà tự nhiên lại kéo cô chạy trốn?



“Tôi muốn chạy trốn cùng cô.” Giọng nói của Vinh Ninh có chút suy nhược

nhưng biểu tình trên mặt vẫn mang theo vẻ dịu dàng tươi cười.



“Không phải chứ?” Tại sao lại bắt cô bỏ trốn cùng? Vừa rồi ở nhà hàng xảy ra

chuyện đó, nếu muốn bỏ trốn cũng phải là bỏ trốn cùng La Á chứ?



“Tôi với anh không quen nhau, anh làm gì thì cũng không nên bắt tôi chạy

theo anh chứ?” Cô muốn trở về hỏi Trác Văn Dương, vì sao Trác Nhất Phong lại đuổi theo đứa bé có khuôn mặt giống Cục Cưng kia.



“Chính là

tôi muốn đưa cô chạy trốn.” Người đàn ông kia thì có quan hệ gì với hắn, hoàn hảo là chỗ này tới hồ trong thành phố A cũng không xa.



“Vậy được rồi.” Bộ dáng của An Bảo Bối lúc này hoàn toàn bị động, đôi mắt to chớp chớp nhìn hắn: “Anh dẫn tôi bỏ trốn thì không sao, nhưng anh có

thể thả tôi xuống không, để tôi tự đi chầm chậm cũng được? Nếu không thì thuê xe đi, anh không có tiền nhưng tôi có đó.”



Người đi đường nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, so với người ngốc bị điện giật 10 độ còn doạ người hơn.



Địa điểm cần đến ở phía trước, có vẻ cũng không xa, đầu Vinh Ninh hơi cúi

xuống, nở nụ cười tươi như hoa nhìn cô: “Chạy trốn giữa nhiều người như

vậy, chúng ta cũng thế, không phải là có chút mùi vị bỏ trốn đó sao?”



An Bảo Bối 囧 (1), không lẽ trước mặt nhiều người như vậy, hắn kéo cô chạy

trốn là muốn được trải nghiệm cảm giác bỏ trốn đó sao, cô mệt đến thở

không ra hơi cũng chỉ vì lý do này? Cuối cùng nó có gì hay chứ?



Ở nhà hàng Hoàng Đình_________



Hiện tại có người nào đó ngốc nghếch làm theo lời Vinh Ninh, đếm từ một đến

mười rất nghiêm túc rồi mở mắt ra, đối diện với anh là khoảng không, anh 囧.



Người đâu rồi?! Người đàn ông đẹp trai, lại còn rất đáng yêu

giống tiểu chính thái, cực kỳ hợp khẩu vị của anh ta đâu rồi? Không phải hắn nói muốn dẫn anh cùng bỏ trốn sao? Chính là người muốn dẫn anh chạy trốn chạy đi đâu rồi?



“Thật sự xin lỗi, đột nhiên xảy ra tình

huống như vậy, tôi cũng không biết phải làm sao.” Niếp Minh nói lời xin
Bối bám phát đau, nhưng tâm trạng vui sướng của hắn vẫn như cũ không bớt đi chút nào, cảm giác như bây giờ rất thoải mái, hắn không biết An Bảo

Bối dùng loại sữa tắm gì, chỉ biết mùi này giống như mùi của Tử Thanh

Hương, ngửi mùi đó làm tâm trạng hắn rất tốt, so với vừa nãy thì càng

thêm vui sướng.



An Bảo Bối nhìn vẻ mặt hào quang toả sáng trên

mặt Vinh Ninh, trong lòng càng thêm rối rắm cùng khủng hoảng, rốt cuộc

người đàn ông này định làm gì?



Tại sao lại cười vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ giống như cô nghĩ, hắn muốn ném cô vào trong hồ?



Không được! Cô không biết bơi!



“Cái kia, tiên sinh, chúng ta có thể thương lượng một chút không?”



Vinh Ninh cúi đầu, nhìn thấy An Bảo Bối hơi cau mày nhìn mình, có một hương vị yếu đuối cần được bảo vệ.



“Được, cô muốn nói cái gì? Nói xem, sau đó tôi sẽ nghĩ có nên đồng ý hay không.”



Thấy vẫn còn có thể thương lượng đường sống được, tâm An Bảo Bối lập tức thả lỏng.



“Chuyện này…”



“Ừ.”



“Anh có thể đừng ném tôi xuống hồ được không? Tôi không biết bơi… Nếu như

anh muốn ném tôi, có thể cho tôi chuẩn bị khởi động một chút, sau đó ném cho tôi cái phao cứu hộ?’



Chỉ cần có phao cứu hộ, tốt xấu gì thì cô cũng có thể lên bờ được, không chết được, chỉ là tư thế có chút khó coi mà thôi.



“Ha ha…” Vinh Ninh cười càng vui vẻ hơn, vì vậy sắc mặt của An Bảo Bối lại

càng lo lắng, xem ra người đàn ông này không thể chọc vào, không hiểu

sao lại nở nụ cười, vậy… Cuối cùng hắn muốn làm gì?



“Cô nghĩ rằng tôi đưa cô đến đây là vì muốn ném cô xuống hồ?”



An Bảo Bối gật nhẹ đầu, làm theo Vinh Ninh kéo dài tiếng cuối: “Hả?” trong nháy mắt, cô như tìm lại được đầu óc của mình, kỳ quái hỏi: “Vậy anh

không phải là muốn nhảy cùng tôi?”



Tuy rằng nhảy hồ sẽ có người

làm bạn, không có vẻ quá mức cô đơn, nhưng cô còn chưa nghĩ đến việc

này, vì vậy khuôn mặt càng thêm rối rắm: “Tiên sinh, uyên ương nghịch

nước, thật sự không thích hợp với anh và tôi, tôi nghĩ chúng ta nên đến

chỗ cao đi.”



“Thật không?” Vinh Ninh mang theo bộ dáng vô hại nở

nụ cười, lông mi cũng cong cong, “Nếu như thế thì ý của cô là… Cô muốn

tôi và cô cùng nhảy lầu?”



Tâm tình An Bảo Bối càng thêm buồn bực: “Đó cũng không phải là ý của tôi!” Nhảy hồ với nhảy lầu, cô vẫn thích

làm bạn cùng Thần Nước, ít nhất cũng sẽ không trở thành thịt vụn.



“Cô thật biết điều.” Cũng rất đáng yêu, khó trách hắn mất trí nhớ mà vẫn không quên cô.



Lời nói cuối cùng, hắn cũng không có nói ra, hắn sợ sau khi nói ra, An Bảo

Bối sẽ chạy, hắn bây giờ muốn hai người ở chung, hai người không hiểu

tranh cãi làm sao mà làm cô chạy trốn.



“Ô… Cuối cùng anh muốn

làm gì?” Đưa cô đến đây, khoảng cách đến hồ lại gần như vậy, rõ ràng ở

gần hồ có cắm biển ”Nguy hiểm chớ đến gần”, đến đứa nhóc cũng biết việc

này rất nguy hiểm, có thể hắn lại không nghe lời cô khuyên.





nhìn thấy du khách hướng ánh mắt về bọn cô, những ánh mắt đó hoàn toàn

mang theo lo lắng, ô… Hai người bọn họ sẽ tự tử thật sao?





không cần, lúc trước rời xa Vinh Ninh cũng không muốn tự tử, vì sao cô

phải ở chỗ này tự tử cùng người đàn ông có khuôn mặt giống Vinh Ninh?



Vinh Ninh quyết định sẽ không doạ cô nữa, liền đặt cô xuống.



Khi hai chân An Bảo Bối chạm đất, cơ thể không còn ở trên không trung nữa, thì cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.



Thật tốt, cô không chết, cũng không cần lo sợ nữa rồi, đáng tiếc cô chỉ còn

đi một chiếc giày cao gót, chiếc kia cũng không biết cô đã làm rơi ở chỗ nào rồi, cởi nốt chiếc còn lại ra rồi cầm trong tay, đi hai chân trần,

cảm giác không giống bình thường, gượng gạo đưa bắp đùi bên phải lên xoa xoa bắp chân.



(1) Biểu tượng cảm xúc 囧 có nghĩa là âu sầu, đau khổ, chẳng biết làm sao, hết nói nổi…