Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 25 : Có muốn bỏ trốn một lần không? (6)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
“Khụ khụ…” Vinh Ninh hướng về phía An Bảo Bối đang quay lưng lại với mình mà ho khan vài tiếng, nhưng mà tâm tư của cô vẫn để ở bên ngoài chưa quay
về.
La Á liếc mắt, nhìn thấy anh chàng đẹp trai shota* phúc hắc
khiến anh ta vừa gặp đã thương, bây giờ đang xuất hiện ngay gần trước
mặt hắn, cảm thấy không vui là giả, nhưng biểu cảm hưng phấn lập tức đã
bị nhuốm màu ghen ghét, hắn nhìn thấy ánh mắt của Vinh Ninh vẫn luôn đặt trên người An Bảo Bối đang ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, La Á cắn răng
căm tức nhìn bóng lưng của An Bảo Bối, quá ghê tởm, người phụ nữ này có
gì tốt, vì sao anh chàng đẹp trai mà anh ta vừa ý kia lại cứ nhìn chằm
chằm vào bóng lưng của An Bảo Bối chứ?
(*) từ gốc là: 小正太 (tiểu
chính thái) = từ tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu
bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ. Nguồn: trích chú
thích trong cuốn “Chết, sập bẫy rồi” do Lục Hoa dịch.
Vinh Ninh
ho khan vài tiếng, nhưng mà An Bảo Bối vẫn không muốn quay đầu như cũ,
An Bảo Bối gãi gãi đầu, bây giờ cô không thể hiểu rất nhiều thứ, nhưng
mà tất cả dấu hiệu đều cho thấy, hiện tại những điều cô có thể làm là về nhà giải quyết một loạt các vấn đề này.
Vinh Ninh đến gần An Bảo Bối hơn một chút, người mình muốn gặp bây giờ đang ở ngay trước mặt,
vừa mới vươn tay muốn đụng vào bả vai của cô, An Bảo Bối chợt quay đầu
lại, và tiếp xúc thân mật với vật cứng của người nào đó đang tới gần.
“A… Đau quá!”
“Shhhh…” Hai người đụng vào nhau, đều tự che chỗ bị đụng của mình, An Bảo Bối
cảm thấy mình sắp chết rồi, rốt cuộc là cô đập vào cái gì mà bỗng nhiên
đầu lại trở nên đau nhức như vậy? Rõ ràng chỉ muốn xoay người nói với La Á một tiếng, buổi xem mắt đã kết thúc, cô phải nhanh chóng về nhà xử lý chút chuyện.
Vinh Ninh che ngực của mình, nơi đó bị An Bảo Bối
đụng đau, cũng muốn phỏng đoán một chút, rốt cuộc đầu của An Bảo Bối có
phải là làm ra từ tảng đá hay không?
Gương mặt của La Á trở nên
âm trầm, từ lúc Vinh Ninh và An Bảo Bối đụng vào nhau, vì sao hai người
này lại được tiếp xúc thân mật? Cơ hội tốt như vậy, tại sao người phụ nữ ngu ngốc như An Bảo Bối kia lại có được? Anh ta tức giận, nghĩ rằng cái thế giới này quả thật là quá không bình thường.
An Bảo Bối xoa xoa đầu, không hiểu sao lại cảm thấy có một luồng sát khí bao phủ quanh người cô, trừng mắt làm cô lạnh run.
“Cô không sao chứ?” Vinh Ninh hơi cúi đầu nhìn chỗ bị đụng của An Bảo Bối,
tuy rằng hai bên đều thiệt, nhưng mà thoạt nhìn thì “tình trạng thương
tích” của An Bảo Bối có vẻ càng nghiêm trọng hơn một chút.
“A…” Chỉ cảm thấy giọng nói này quen tai, An Bảo Bối ngẩng đầu cười với ‘người gây ra họa’, nói, “Không có việc gì đâu.”
Không có việc gì mới là lạ, khi thấy gương mặt thật của ‘người gây ra họa’
kia, cô cảm thấy trên thế giới này, điều khiến người ta cảm thấy kinh
khủng trong nháy mắt chắc hẳn là điều này.
Vinh Ninh cười với cô, bởi vì thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng, rồi lại trợn trừng hai mắt của cô, muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu, có lẽ năm đó chính
là như thế này đi? Cuộc gặp gỡ kì quái, sự động lòng không nói được nên
lời, cộng thêm suy nghĩ muốn đùa giỡn không kiềm chế được.
“A…”
Lúc này đầu An Bảo Bối đã lâm vào trạng thái chậm nửa nhịp, hoàn toàn
không biết rốt cuộc nên nói gì cho hợp, ngược lại nếu là La Á, giá như
có một tấm khăn tay, anh ta nhất định sẽ cắn khăn mà rơi lệ, nhưng mà
bây giờ anh ta càng muốn có một miếng đậu hũ, đập đầu một cái vào đó rồi chết cho xong.
“Ừ…” Con ngươi Vinh Ninh xoay tròn, vươn một đầu ngón tay ra trước mặt An Bảo Bối, “Đây là mấy?”
“Anh nhắm mắt lại trước.”
“A…” La Á hết sức phấn khởi chậm rãi nhắm mắt lại, thì ra người đàn ông mang gương mặt shota này, yêu thích phương thức ở chung mang cảm giác thần
bí, ở cùng một chỗ với anh ta, sau này sẽ đùa rất vui đi?
Vinh
Ninh nhìn tên đàn ông trước mặt này, quả nhiên nghe lời của mình ngoan
ngoãn nhắm mắt lại, anh an tâm nhìn ra sau, Niếp Minh đang cầm điện
thoại nhắm ngay hắn, tay ra dấu OK.
Người đàn ông này chắc chắn
đã quay chụp lại toàn bộ một màn phát sinh vừa rồi bằng điện thoại, anh
ta rõ ràng đang trả thù vụ hôm nay mình kéo anh ta đi cùng mình hẹn hò
với phụ nữ.
Mà thôi, khóe miệng Vinh Ninh co rút, nhưng cũng
không làm giảm tâm tình tốt như trước của anh, dù sao bây giờ đã tìm
được mẹ của cục cưng, chút việc nhỏ ấy anh sẽ không để ý.
“Ừ,
xong chưa?” La Á từ từ nhắm mắt lại hỏi, thật sự không hiểu nổi rốt cuộc trong lòng Vinh Ninh đang nghĩ gì, tại sao phải để cho hắn nhắm mắt,
rồi lại không nói cho hắn rốt cuộc là vì sao.
“Chờ thêm chút nữa đi.” Vinh Ninh xoay xoay cổ, An Bảo Bối đã mang dáng vẻ ủ rũ gục đầu đi đến cửa nhà hàng.
“Anh có thể đếm từ một đến mười, đếm xong mở mắt ra, tôi cam đoan cha mẹ của anh tuyệt đối sẽ không trách tội lên người anh bởi lần xem mắt thất bại này.”
“A…” La Á vẫn từ từ nhắm mắt gật nhẹ đầu như trước, nhưng vẫn không rõ rốt cuộc lời của Vinh Ninh có ý gì.
Chỉ có Niếp Minh và Niếp Tinh biết rõ trong lòng lắc đầu, đầu năm nay ấy à, người có tâm lý đơn thuần, quả nhiên chỉ là cừu non đợi làm thịt, sẽ bị kẻ sói đột lốt cừu như Vinh Ninh ăn sạch sành sanh.
La Á ngoan
ngoãn nghe lời, thật sự nghe theo lời Vinh Ninh, ngoan ngoãn đứng ở đó
đếm khẽ từ một đến mười, “Một… Hai… Ba…” Khóe miệng của Vinh Ninh, bị
hắn kéo lên một độ cong đẹp mắt, một giây sau bước chân sải ra, xoay
người chạy tới cửa.
Niếp Tinh phụt một cái cười ra tiếng, quả
nhiên Vinh Ninh đã làm giống như nó nghĩ, dùng chiêu này để trốn ánh mắt của đối phương.
Lúc An Bảo Bối bước ra cửa, vô tình hay cố ý mà
nhìn trời mấy lần, âm thầm cảm thán một cách bi thương, “Đây chính là
cuộc sống mà…” Cuộc sống bị người ta khinh bỉ và bỏ qua.
Ăn mặc
đẹp như vậy dùng cho cái rắm, hoàn toàn không có chút công dụng gì, ba
lần xem mắt liên tục, đều kết thúc trong thất bại, vốn đang có chút hy
vọng với việc xem mắt, nhưng mà, vận mệnh cũng không cần chơi đùa cô như thế đi? Rõ ràng cô cũng không làm gì cả.
“Còn lo lắng gì vậy?”
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng của người nào đó, hoàn toàn chưa kịp
quay đầu lại, người đàn ông đã kéo cánh tay của cô, chạy băng băng về
phía trước.
“A… Anh là ai đó?” Bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh kéo tay của cô rồi chạy về phía trước.
“Không phải tôi đã nói ở đó là muốn bỏ trốn với cô sao?” Vinh Ninh thừa lúc
rối loạn quay ra sau lộ ra một nụ cười với cô, An Bảo Bối ra sức nháy
mắt, mới phát hiện người đàn ông đang kéo mình rốt cuộc là ai.