Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 25 : Có muốn bỏ trốn một lần không? (5)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


Edit: chery98



Beta: Tiểu Hồ Ly (E.H)



Cục Cưng tức giận đến thiếu chút nữa lấy xuống mũ ném trên đầu người đàn ông kia.



”Đã hai tiếng rồi.” Trác Nhất Phong nhìn đồng hồ, lần này thời gian An Bảo

Bối xem mắt cùng người đàn ông kia thế mà đã đạt tới trình độ này rồi.

Chẳng lẽ cái tên tiểu tử của công ty La thị kia có hi vọng với An Bảo

Bối?



”Ông chủ, xem ra cô chủ và La Á kia có khả năng thành đôi.”



”Thành đôi cũng tốt, sớm quên tên khốn cha ruột của Cục Cưng. Nên biết đây là

La Á nha, là con nuôi của vợ chồng tổng giám đốc La thị, địa vị trong

nhà cũng không cao, sợ là nếu thật sự gả Bảo Bối đến La gia sẽ bị người

khác ức hiếp.”



”Ông chủ không thể nói những lời như vậy, hai vợ

chồng quan trọng nhất là thông cảm cho nhau, không cần phải nói, đúng là đại tiểu thư và thiếu gia La Á từ nhỏ đã cùng lớn lên trong cô nhi

viện, đoán là có rất nhiều đề tài để nói. Người xem, không phải đại tiểu thư và thiếu gia La Á nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ sao?”



Trác Nhất Phong nhìn thoáng qua hướng bên kia, đúng vậy An Bảo Bối nói

chuyện vô cùng vui vẻ, nhưng mà ông thấy La Á làm sao giống như thiếu

thiếu hăng hái thậm chí còn có bộ dạng không kiên nhẫn, thường sờ sờ má

nhìn ra ngoài cửa sổ?



Ngoài cửa sổ có gì sao? Chẳng lẽ có cô gái

xinh đẹp nào? Thật không biết còn có người nào so với con gái của ông

còn quan trọng hơn?



”Rốt cuộc hai người bọn họ đang nói chuyện gì vậy? Tại sao lại chỉ thấy Bảo Bối đang nói? Đáng giận! Sớm biết vậy đã

gắn máy nghe trộm trên ngươi Bảo Bối!” Trác Nhất Phong vì không nghe

được phía bên kia nói chuyện gì mà ảo não không thôi. Quản gia

Bornaparte lại cảm thấy Trác Nhất Phong làm vậy có chút hơi quá. Vốn là

con gái đi xem mắt hẳn là cha mẹ không nên xuất hiện ở địa điểm xem mắt

quấy rầy cơ hội tiếp cận của đối phương. Trác Nhất Phong ở chỗ này coi

như xong. Dù gì cũng là đã lâu mới tìm được đứa con, quan tâm tới chuyện hôn nhân cũng là rất bình thường, nhưng mà...



Nhưng mà lão gia

nhà ông cũng xem coi mắt thật là không bình thường, mà ông cũng không

quá hiểu[/color. Đối phương có vẻ ít nói, ông nghĩ cậu ấy không biết

điều chỉnh không khí, nói nhiều còn thành nói nhảm. Thật vất vả có người cùng An Bảo Bối [color=#0000FF] chân thành nói chuyện, đối phương cũng

không phải người đàn ông bởi vì An Bảo Bối có một con gái lớn bảy tuổi

mà bỏ đi. Ông cảm thấy con gái mình bị tủi thân, càng muốn biết thời

điểm hai bên xem mắt nói chuyện gì.



Ông không hiểu tấm lòng làm

cha của Trác Nhất Phong, ví dụ như lúc gặp phải hoàn cảnh như vậy, chẳng lẽ là bởi vì cả đời ông đều chưa từng kết hôn?



Quản gia

Bornaparte không hiểu, Trác Nhất Phong lại muốn biết nhóm An Bảo Bối

thảo luận những chuyện gì. Nhưng mà đã sớm giao hẹn tốt với An Bảo Bối,

có thể đi xem mắt, nhưng mà hy vọng có thể đứng ở chỗ nào đó đủ xa để

quan sát buổi xem mắt của cô, trong lúc đó tuyệt đối sẽ không quấy rầy

buổi xem mắt của cô.



Trác Nhất Phong có chút hối hận, nhưng mà

bọn họ rốt cuộc đang thảo luận chuyện gì, thật sự là hết sức để ý. Nhìn

cái cây cảnh bên cạnh chỗ bọn họ nói chuyện, tuy rằng thân hình của ông

có chút lớn, nhưng mà trốn ở đó chắc sé không sao đâu? Sau đó ông chậm

rãi tới gần, có thể nghe bọn họ nói chuyện rõ hơn.



Trác Nhất

Phong thừa dịp An Bảo Bối và La Á không chú ý về hướng bên này, thân thể hơi nghiêng, khom lưng đồng thời kéo thấp mũ xuống, tiếp tục vọng tưởng cái cây đầy lá xanh này có thể che khuất thân thể của mình.



”Nhưng mà ông chủ, thân thể của ông đều lộ hết ra ngoài rồi.” Quản gia

Bornaparte tốt bụng nhắc nhở, Trác Nhất Phong mắng thầm một câu, ngồi

xổm hẳn xuống, định di chuyển cả cái cây.



Cục Cưng cảm thấy

vô cùng tức giận, cái người đàn ông kia chưa tính chuyện cản trở tầm mắt của bé lại còn muốn mang cả vật giúp ông che dấu đi. Cái này cũng không phải là của nhà ông!


kết hôn với tôi không?” Nếu không đồng ý thì nói dứt khoát một chút,

đừng làm cho anh như một con khỉ sốt ruột đến vò đầu bứt tai.



”Không phải, chỉ là tôi đang suy nghĩ...” An Bảo Bối ngừng nói, làm cho La Á không kịp hiểu: “Cô đang suy nghĩ gì?”



An Bảo Bối há hốc mồm, vừa muốn nói cái gì đó thì Trác Nhất Phong cầm tập tiền đập lên bàn của cô rồi bỏ chạy.



An Bảo Bối nhìn tiền trên bàn cơm rất buồn bực, đứng lên hướng phía cửa gọi: “Cha!”



Trác Nhất Phong không quay đầu lại tiếp tục hướng về phía trước, giống như

gặp phải chuyện gì nghiêm trọng. Ghé vào cửa sổ thủy tinh to phía trước, cô nhìn thấy Trác Nhất Phong, quản gia Bornaparte hình như đang đuổi

theo một bé trai, ở phía sau hai người họ không biết từ lúc nào cũng đã

xuất hiện hai đứa bé.



”Có chuyện gì xảy ra vậy?” An Bảo Bối thì

thào tự hỏi, chợt phát hiện bóng lưng đứa bé mà nhóm Trác Nhất Phong

đuổi theo có chút quen thuộc như vậy. Cô híp mắt nhìn kĩ một chút, rồi

bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, đứa bé kia..



Bóng lưng đứa bé kia vô cùng giống Cục Cưng. Đây là có chuyện gì xảy ra? Không phải Cục Cưng đang ở Australia sao?



”Cục Cưng?” Làm sao bé có thể xuất hiện ở chỗ này? Còn xuất hiện trùng hợp ở nơi cô xem mắt?



Chẳng lẽ bé đã trở về từ Australia? Nhưng mà việc này Trác Văn Dương cũng

không có nói với cô. Nghi vấn ở trong lòng cô bắt đầu nảy mầm rồi nhanh

chóng trưởng thành, cảm giác nghi ngờ càng ngày càng nặng...



Vinh Ninh đang cùng người khác thảo luận, cũng bị đám người Trác Nhất Phong

náo loạn làm mất tập trung. Sau lưng có người hô một tiếng cha, giọng

nói quen thuộc làm tay hắn run rẩy một chút. Lần này hắn không nghĩ sẽ

buông tha cơ hội này, chậm rãi đứng lên, xoay người lại, hắn nhìn thấy

toàn bộ thân mình của An Bảo Bối đang ghé vào trước cửa sổ lớn nằm sát

nền nhà, thậm chí mặt đã cùng kính tiếp xúc thân mật, hai hàng lông mày

của cô nhíu lại, thì thào tự nói một mình gọi tên đứa nhỏ kia: “Cục

Cưng.”



Là cô, thật sự là cô. Hắn đã lường trước mọi cách đối phó, không có bỏ qua một chút nào. Lúc này, trong nháy mắt hắn cảm thấy

trong lòng khắp nơi tràn ngập cảm giác mừng rỡ như điên. Cái gì gọi là

hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, câu này chính là có ý tứ như vậy. Anh thề muốn tìm được người phụ nữ này, lúc này lại ở ngay bên cạnh anh.

Đồng thời anh cũng thấy vô cùng ảo não, vị trí của mình đối diện với cửa cho dù có tập trung lực chú ý vào vấn đề của cấp trên, thì ít nhất bóng dáng người đi đường qua lại anh cũng có thể nhìn thấy, xem ra vị trí

của An Bảo Bối là ở phía sau anh, không phải đơn giản là chỉ một hai

tiếng gì đó mà thôi, thế mà đến hiện tại anh mới phát hiện ra sự tồn tại của cô.



Rõ ràng... Trong lúc đó khoảng cách giữa hai người gần như vậy.



”Em đang làm cái gì vậy?” Vinh Ninh đột nhiên đứng lên rất kì lạ, Niếp Minh không nhịn được hỏi. Không đợi được câu trả lời của cậu, chân của anh

đang bị người ôm.



”Cha...” Niếp Tinh nháy mắt, trong hốc mắt là một mảnh long lanh, ướt át làm cho người ta đau lòng.



”Niếp Tinh? Tại sao con lại ở chỗ này?” Niếp Minh nhìn xung quanh: “Cảnh Thất đâu? Tại sao thằng nhóc lại không ở bên cạnh con.”



”Ô ô... Anh ấy... “ Niếp Tinh như là tìm được cây cỏ cứu mạng, rốt cục

nước mắt đã nhẫn nhịn ở trước mặt Niếp Minh cũng trào ra. Niếp Tinh vừa

mới nói vài câu, Niếp Minh rốt cuộc phát hiện trên người cậu mặc váy:“Sao trang phục của con lại như vậy? Sao lại mặc váy? Niếp Tinh, không

phải con muốn giống mẹ con đấy chứ?”



Giống với mẹ? Có thể hiểu là thích cosplay, luôn ăn mặc giống như mẹ nhưng lại khác giới tính của bản thân?



”Oa... Không phải, không phải!” Niếp Minh khóc thành tiếng, bản thân mình bị

cha cho là giống với mẹ, điều này đối với cậu là một loại vũ nhục cùng

đả kích nghiêm trọng. Niếp Minh có chút hoảng hốt, xem ra ngay cả con

trai mình cũng hiểu được bình thường tác phong của Cảnh Dạ có vấn đề.



”Tránh ra.” Vinh Ninh rầu rĩ nói một tiếng. Tuy rằng Niếp Minh không biết có

chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhường đường. Vinh Ninh đi ra,

đi đến bên cạnh bàn ăn.



”Rốt cuộc cô đang làm gì đó?” La Á bị An

Bảo Bối tra tấn không hiểu chuyện gì, một hồi nói có chuyện muốn nói với chính mình, một hồi lại có một ông già đập ở trên bàn mấy trăm đồng,

lại lấy bước chân hoàn toàn không tương xứng với tuổi chạy nhanh hướng

ra bên ngoài.