Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 25 : Có muốn bỏ trốn một lần không? (4)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
Edit: bang nhi
Beta: Mẫu Tử Song Linh
Dập Dập không ngồi xuống chuẩn bị, vẫn đứng thẳng nhìn xuống bé, “Không
phải anh uy hiếp em, mà là anh muốn em biết năng lực của anh, giống như
người khác nhìn tuổi tác bên ngoài của em không thể tin được em là thiên tài về phần mềm máy tính. Không thể nhìn người chính xác qua vẻ bề
ngoài được.”
”Ha ha....” Dập Dập cười lạnh vài tiếng nói, “Cho
anh an phận một chút, nếu không, anh cũng không biết tương lai mình sẽ
làm gì, anh không chỉ biết rõ thân phận của những người kia.”
Dập Dập nói xong, lại ngồi trên ghế, uống vài hớp chanh lắc.
Vị trí quan sát này thật sự là trở ngại nghiêm trọng, ngoại trừ có thể
nhìn thấy An Bảo Bối ở ngoài, không thấy được đám người mục tiêu, nghĩ
đi nghĩ lại, cuối cùng lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách, để trước mặt
mình, di chuyển tới góc ổn định có thể thấy Bảo Bối với đám người Vinh
Ninh nói chuyện cùng một hình bóng phụ nữ.
Tuy rằng khó khăn,
nhưng đây cũng là cách quan sát An Bảo Bối, vị trí tốt nhất để nhìn sắc
mặt, động tác của người phụ nữ đó cùng khẩu hình khi nói chuyện.
Cục Cưng tức giận, thật sự nghĩ mãi không ra, tại sao ngoài mặt đối với
mình vui vẻ nhưng chưa từng chủ động? Người kia ngày thường thích làm
sói đội lốt dê, quả thật là đồ vô lại nhất trên thế giới, nhưng mình lại không nghĩ ra phương pháp đối phó với cậu, hoàn toàn không biết nhược
điểm của cậu, đối với chính mình đây là kinh khủng nhưng lại bất lực.
Điều chỉnh cảm xúc của mình, hiện tại bé không nên vì tên khốn Dập Dập ấy mà quên đi kế hoạch ban đầu, nhắm mắt để bình tĩnh lại trong chốc lát, Cục Cưng lại tìm hiểu nhưng không để người khác phát hiện ra, ánh mắt chăm
chú vào đối phương.
An Bảo Bối nói chuyện cùng người đàn ông
trước mặt, miệng vẫn không ngừng nói, tựa như là buổi gặp mặt thân
thiết, cô mới là kẻ chi phối, rất kì quái, An Bảo Bối không phải là
người thích nhiều lời, nhất là với đàn ông, khi đối mặt với đàn ông, ít
nhất, ánh mắt đều lúng túng, không phải cố ý nhìn ra chỗ khác, ngay cả
nhin chăm chú vào mắt người khác cũng không dám, rốt cuộc lần này có
bệnh gì, trò chuyện vui vẻ với nhau còn chưa tính, trên mặt còn hiện nét tươi cười.
Xem ra đã quen biết với người đàn ông kia, có tình cảm với người đó, chẳng lẽ....... sắp có đám cưới?
Trong tim như có gì chặn lại vậy, làm cho Cục Cưng không thoải mái, nhưng
không thể nói rõ là gì, ánh mắt lại di chuyển tới chỗ Vinh Ninh, người
phụ nữ giống với Vinh Ninh, hoàn toàn không xấu hổ với người lạ.
Người phụ nữ ngồi đã lâu, nhưng không muốn di chuyển, dựa theo ngày thường, Vinh Ninh đã sớm tức giận rồi bỏ đi mới đúng.......
Đôi mắt Cục Cưng nhìn hai bóng người, cô thấy người phụ nữ giống như viết
cái gì đó trên giấy, vẻ mặt tươi cười đưa cho người ngồi đối diện, đó là thứ gì? Chẳng lẽ là số điện thoại của cô ta? Lần sau còn có thể có cơ
hội gặp mặt đôi bên? Nhưng thoạt nhìn không giống bé nghĩ.
Người
phụ nữ đứng dậy khỏi ghế, Vinh Ninh cũng lập tức đứng lên, hai người
hình như đang nắm tay, Niếp Minh vẫn ngồi, Vinh Ninh cũng làm tư thế
mời, đưa cô ta ra khỏi nhà hàng, Cục Cưng không thể kiềm chế một lần
nữa, cho dù Vinh Ninh đã đưa người phụ nữ đó đi, Niếp Minh cũng không
muốn đứng lên rời đi.Tùy ý để cho Vinh Ninh làm bậy? Hay là có ý gì
khác?
nghĩa bạc như Vân Thiên, An Bảo Bối không đồng ý, cô tuyệt đối sẽ không
bất hiếu với An Bảo Bối!
Cục Cưng viết trên giấy một chuỗi Anh văn, đúng lúc Dập Dập bỏ mặc.
Dập Dập nhìn rồi che miệng nở nụ cười. “Sorry! I cannot read Chinese!”
Xem không hiểu mới là lạ! Xem ra Cục Cưng đúng là biến mình trở thành một đứa con lai Trung Pháp!
”Ánh mắt của em cho anh biết, em rất vội, cũng rất muốn làm cho Vinh Ninh quay đầu lại phát hiện ra hành tung của An Bảo Bối.”
Cục CƯng nhíu mày càng thêm chặt, “Không phải đâu!”
Không phải đâu.......... Bé không nghĩ phải gọi một người đàn ông xa lạ là
cha, cũng chỉ là khó chịu vì An Bảo Bối thân mật với người đàn ông
khác.
”Lừa người khác nhưng không lừa được anh, thẳng thắn với nội tâm chính mình có bao nhiêu khó khăn? Cô nhóc nhỏ lừa đảo này.”
”Anh cho là anh hơn!? Không cần ở sau lưng đoán tâm tư bên trong của em, thằng nhóc thỏ đế!”
Dập Dập đối diện Cục Cưng nhìn trở về tờ giấy ha ha cười, quả nhiên là Anh
ngữ, quen viết tiếng Pháp sao? Ngay cả chữ “thằng nhóc” này cũng viết
sai, sơn, nhật, tâm, ba chữ này cùng một chỗ tạo thành cái gì?
”Vậy được rồi.” Lần này Dập Dập không truyền giấy lại, nói rõ ràng, “Vậy em
tự mình sốt ruột xem đi, vốn tâm trạng đang rất tốt, nói cho em muốn
biết cái gì.”
”Anh..........”
Dập Dập mỉm cười như trước, không để ý đến đỉnh đầu đã bốc hỏa của Cục Cưng, làm cho cô nghĩ một
đằng nói một nẻo, đây là trừng phạt đối với cô!
”Đổi chỗ ngồi.”
Vị trí này nhìn không rõ lắm, nếu không thể nhìn rõ ràng rành mạch, tên
Dập Dập vô lại xấu xa này lại không nói cho bé cái gì, như vậy bé liền
đổi chỗ ngồi của chính mình! Có lẽ còn có thể nghe được một chút.
”Tốt, tự em xem đi.” Dập Dập vo tròn tờ giấy rồi vứt đi, cất tờ giấy trong
túi quần rồi đổi chỗ cho Cục Cưng, cậu cũng không tin bé có thể nhìn
được cái gì.
Cục Cưng nghiêng đầu sang chỗ khác, duỗi cái đầu
nhìn xem, hoàn hảo, khoảng cách vị trí từng bàn ăn vô cùng lớn, ngăn
cách giữa là bãi cây cối, hơn nữa vóc dáng của bé thấp bé, tránh được
đám cây mặt sau, rất khó để cho người khác nhìn được bóng dáng bé.
Cũng đã qua lâu như vậy, tại sao An Bảo Bối vẫn còn nói? Chẳng lẽ đối với
người thân cận, nhân cách thứ hai của cô ấy muốn bùng phát? So với Vinh
Ninh, giống như đã thay đổi vài câu tán dóc. Cho dù khoảng cách An Bảo
Bối gần một chút, nhưng vẫn như trước bé không thám thính được cái gì,
loại cảm giác này khiến mình khó chịu, rõ ràng ngay cả thân mình đều
quay qua chỗ khác, nghiên về trên lối đi nhỏ, góc độ tiếp cận cũng sâu
thêm một chút, nhưng người ngồi ở bàn trước bé rốt cuộc có ý gì, bé thăm dò còn chưa tính, toàn bộ thân thể của cái người đàn ông kia rõ ràng
đều nghiêng lại chặn tầm mắt bé.
Cục Cưng tức giận thiếu chút nữa lấy cái mũ trên đầu tên đàn ông kia.