Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 25 : Có muốn bỏ trốn một lần không? (3)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
Edit: Khánh Thùy
Beta: chery98
"Khụ khụ..." Dập Dập hắng giọng một cái, cậu sợ cậu sẽ bật cười, cho nên dứt khoát dùng tay che lên hai mắt.
"Cuối cùng sau này, mẹ bị bệnh nặng, chỉ nằm ở trên giường đau ốm không dậy nổi. Trước lúc qua đời, vì để cho chúng em có thể tiếp tục cuộc sống, mẹ kéo theo thân thể bệnh tật, tìm mẹ nuôi và bố nuôi mới cho em và em trai, em cùng em trai của em mới có thể có cuộc sống hạnh phúc như bây giờ, công ơn mẹ đẻ không lớn bằng mẹ nuôi. Hôm nay chính là sinh nhật của mẹ, cho nên em mới cùng em trai đi đến nơi này, chính là vì có thể cho mẹ nuôi một vị trí như lúc trước, làm cho mẹ có thể yên tâm trải qua một buổi sinh nhật trước khi về thế giới cực lạc. Chỉ là một chút yêu cầu nhỏ như vậy... Vì cái gì, vì cái gì..."
Dập Dập khéo léo ngừng nói, khẽ ngẩng đầu lên, trong hốc mắt đều là tầng hơi nước mỏng: "Em biết rõ anh hai và chị hai đã ngồi ở chỗ này lâu rồi, không sao đâu, chúng ta không thể cho mẹ nuôi một vị trí tốt để tổ chức sinh nhật như đã hứa cũng không sao đâu, Ngôn Thần."
Dập Dập gọi cậu lại, kéo bàn tay nhỏ bé của cậu. Ngôn Thần nháy mắt nhìn hắn, hồi lâu cũng không có biểu cảm gì. A, anh Dập Dập lại bắt đầu đóng kịch, khó trách thường ngày ở tập đoàn Đế Không dạy cho diễn viên đóng phim, làm thế nào bản thân mới có thể hòa nhập cảm xúc với nhân vật được!
"Ừ." Ngôn Thần gật đầu giống như nghe lời. Dập Dập vui vẻ vuốt đầu của cậu, mặc kệ là lúc nào, Ngôn Thần cũng nghe lời của mình.
"Ngôn Thần chúng ta nên đi thôi, không để cho trước lúc sinh nhật mẹ nuôi lại có chuyện gì xảy ra, cùng lắm thì Niếp Tinh nhỏ hơn em mấy tháng sẽ khó chịu khóc lên mà thôi, chị nhỏ Cục Cưng của em cũng sẽ oán hận anh hai chị hai đang ngồi đây cả đời mà thôi, cho dù Cảnh Thất ngày ngày thích cười cũng sẽ u buồn vài ngày, không sao, thật sự không sao, chúng ta nên đi thôi."
Dập Dập nắm bàn tay nhỏ bé của Ngôn Thần. Vừa mới xoay người, Ngôn Thần liền lập tức hiểu bây giờ Dập Dập đang sử dụng thủ đoạn gì, kia gọi là lạt mềm buộc chặt!
"Đợi chút..." Đôi trai gái vốn cũng không có ý định nhường lại chỗ ngồi, cuối cùng vẫn là cắn răng gọi hai anh em đang chuẩn bị rời đi quay lại.
"Dạ?" Dập Dập chậm rãi quay đầu lại, trong mắt cậu có một tia sáng không nhìn rõ: "Không sao đâu, anh hai, chị hai, em tuyệt đối không để ý." Dập Dập ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Em ngay cả muốn một chỗ ngồi cũng không được, em vô dụng như vậy, đần như vậy, căn bản là không đủ tư cách làm anh hai của em trai em gái mà..." Dập Dập nhìn đôi nam nữ trên trán toát mồ hôi lạnh: "Em xem em nên chết đi là tốt nhất, dù sao cũng vô dụng như vậy. Hai người yên tâm em sẽ không oán giận anh hai, chị hai, cho dù em chết cũng sẽ không theo mẹ nuôi đã qua đời vào lúc nửa đêm chạy đến đầu giường anh hai, chị hai, ngắm khuôn mặt anh chị lúc ngủ."
Dập Dập hướng tới kia đối nam nữ phất phất tay, bộ dạng cương quyết tạm biệt. Đôi nam nữ kia gần như sắp dùng kính ngữ đối với Dập Dập: "Chúng ta nhường chỗ ngồi, em cùng em trai em gái của em ngồi ở chỗ này đi!" Ai nghe lời nói kia của Dập Dập, chứng kiến khuôn mặt tiều tụy giống như không sống được lâu nữa của Dập Dập, còn ngoan ngoãn ngồi ở trên vị trí kia không nhúc nhích?
Cho dù không sợ đứa bé này thật sự tìm tới cái chết, ít nhất hơn nửa đêm mỗi khi ngủ, cũng sợ Dập Dập theo mẹ nuôi xuất hiện ở đầu giường của bọn họ, ai oán hỏi bọn họ vì cái gì không nhường chỗ cho con nuôi của cô! "Này không tốt lắm, dù sao cái chỗ này là anh chị ngồi trước ." Dập Dập hết sức thông tình đạt lý nhường nhịn.
"Không cần, không cần, các em ngồi đi!"
Cục Cưng buông tay bé ra, Dập Dập vẫn cầm lấy cổ áo của bé không động như cũ, tay kia đến là sờ lên cằm của hắn, mang theo bộ dạng thản nhiên tươi cười nói: "Xem ra An Bảo Bối cùng người đàn ông kia trò chuyện với nhau thật vui, cũng không biết chừng hôn nhân giữa bọn họ cũng cứ quyết định như vậy, đợi đến lúc Vinh Ninh tìm được An Bảo Bối rồi, lại nghe đến tin cô ấy đang chuẩn bị kết hôn, em đoán chú ấy sẽ có phản ứng gì?"
"..." Cục cưng không định đáp lời của Dập Dập, nàng rất hiểu rõ ràng đến lúc đó Vinh Ninh sẽ giống như là một con bọ nhảy bị điên, nhảy loạn khắp nơi, có lẽ sẽ giận sôi lên cũng không biết chừng.
"Đến lúc đó nhất định sẽ chứng kiến chuyện thú vị gì đó đi? Ví dụ như Vinh Ninh quỳ rạp xuống bên người An Bảo Bối, cầu xin cô ấy không rời bỏ mình cùng người khác khác kết hôn, có lẽ sẽ vào ngày An Bảo Bối cử hành hôn lễ cầm lấy tên lửa đến lễ đường của hôn lễ cho nổ tung cũng không chừng, có lẽ cũng sẽ vì năm đó làm chuyện sai, mà làm cho nội dung sự việc như bây giờ, hoàn toàn không như suy nghĩ của mình, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, đi nhảy lầu nha, nhảy xuống biển tự sát cũng không chừng. Ở giữa hai người Vinh Ninh và An Bảo Bối tồn tại vô số khả năng không nhất định. Em không biết là đến lúc đó chơi rất vui vẻ sao?"
Cục Cưng theo bản năng lùi về sau một bước, nhìn khuôn mặt tươi cười của Dập Dập, cũng không có cảm giác được có chút nào ôn nhuận như ngọc, ngược lại tản ra hương vị của hỗn thế ma vương.
Đều nói cô có con mắt cực cao, miễn bàn trong tâm, mà ngay cả toàn bộ trong người đều là đen, nhưng lúc bé đứng ở trước mặt Dập Dập, bé mới phát hiện được bé nhỏ bé và thuần khiết đến cỡ nào.
Cái tên Dập Dập này, toàn thân đều tràn đầy hơi thở hắc ám, lớn đến mức ngay cả không khí xung quanh đều bị bao phủ, không nói hắn là nhân vật đại diện cho phúc hắc, bé còn cảm thấy được cậu còn có sở thích biến thái là xem người khác đau khổ.
Sắc mặt Cục Cưng khó coi giống như là nuốt phải phân, Dập Dập vẫn giữ chặt cổ áo của bé như cũ, làm cho mặt của bé cách mặt của cậu càng thêm gần vài phần.
Kề sát giống như là lập tức hai khuôn mặt có thể đụng vào nhau, cái loại khoảng cách gần gũi này làm cho người giận sôi, Cục Cưng có cảm giác tóc gáy của mình đều dựng lên thẳng tắp.
"Nếu là cho hắn biết, An Bảo Bối cùng người khác xem mắt, bây giờ đang ngồi ở phía sau hắn, đến lúc đó nổi thống khổ của hắn cũng liền càng thêm sâu nặng đi?"
Cục cưng nuốt nước miếng, Dập Dập buông cổ áo của bé xuống, còn cố ý sửa sang lại: "Cho nên vì tương lai có thể chứng kiến vô số điều không có khả năng, tốt nhất em ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này không nhúc nhích cho anh, coi như là lấy đại cục làm trọng cũng tốt, nghe uy hiếp của anh cũng được, thành thật ngây ngốc đừng động cho anh!"
Hắn ra lệnh cho bé, nhưng Cục Cưng cũng không cách nào bởi vì Dập Dập kia đối với bé như vậy mà rõng rạc nói lời phản bác, chỉ có thể nhíu lại lông mày, một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình, xúc động vừa rồi cũng sớm đồng thời liền biến mất không thấy.
"Nghe hiểu là tốt rồi." Dập Dập không có ý định ngồi xuống, vẫn như cũ đứng ở nơi đó thẳng tắp sống lưng ở trên cao nhìn xuống bé: "Không phải là anh uy hiếp em, mà là muốncho em hiểu được năng lực con người của anh, tựa như là người khác xem tuổi cùng vẻ bề ngoài của em sẽ không thể tin được em là một thiên tài phần mềm máy tính. Con người không thể nhìn bề ngoài là một chân lý đúng đắn."