Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 25 : Có muốn bỏ trốn một lần không? (2)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
Edit: chery98
Beta: Tiểu Lăng Tình
“Ồ!” Lúc cục cưng ngẩng đầu, trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc áo lót màu hồng phấn, nhìn thấy gương mặt mỉm cười của Dập Dập. “Làm gì vậy?” Tên đó cởi áo của cậu ta đưa cho bé là có ý gì?
“Bụng lộ ra kìa.” Trên gương mặt dịu dàng tuấn tú của Dập Dập hiện lên một nét tươi cười mang theo chút quan tâm ấm áp. Trong nháy mắt cục cưng như dại ra, dường như chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười thân thiết quan tâm lại ấm áp như vậy.
Nụ cười trên mặt Dập Dập càng rạng rỡ hơn, từ từ biến thành nụ cười lạnh như băng, cụccưng bỗng nhiên có cảm giác sởn hết cả gai ốc. Suýt chút nữa bé đã bị dáng vẻ tươi cười của Dập Dập đánh lừa. Thằng nhóc này chính là loại người trời sinh đã không thể trêu chọc vào.
Dập Dập nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn không chấp nhận ý tốt từ mình của cục cưng, hơi cúi đầu, thân thể khẽ khom xuống, cầm áo lót mà mình vừa mặc trong tay thắt vào bên hông cục cưng, cởi chiếc khăn quàng cổ hình tam giác của cục cưng ra đeo lại trên cổ mình. Bé nhìn thấy đôi môi trên gương mặt kia chậm rãi đóng mở mà không có có âm thanh phát ra. Cho dù là không phát ra âm thanh, nhưng thông qua khẩu hình, bé cũng có thể đoán được cậu ta đang tự nói điều gì.
“Tôi đã nói rồi mà! Tôi ghét cậu, nhưng mà nếu đã là chơi, thì xin cậu đừng có làm tôi bẽ mặt, mặc như tên ăn mày như thế này để cho ai nhìn chứ?”
Cục cưng vung quả đấm nhìn bóng dáng Dật Dật đi về phía cửa. Đáng giận! Suýt chút nữa đã bị cái nụ cười dối trá kia của cậu ta lừa gạt, nói bé nhiều mưu kế? Tên Dập Dập này cũng chẳng khác là bao, thậm chí thủ đoạn, ngôn ngữ còn ác liệt hơn mấy trăm lần so với bé.
Quay đầu lại, hai anh em Niếp Tinh Cảnh Thất vẫn đứng ở đó động kinh: “Hai người các cậu vẫn muốn tiếp tục giả vờ ngớ ngẩn ở đây sao, vậy thì cứ tiếp tục ngớ ngẩn mãi đi!”
Cục cưng lắc đầu, tỏ vẻ gỗ mục không thể điêu khắc, mang theo mấy cái phiền toái lớn này, cũng không biết rốt cuộc là ngụy trang của bé có hữu dụng hay không. Có lẽ người thật sự làm chậm trễ kế hoạch của bé, không phải là ai khác, mà chính là ba bảo bối đầy phiền phức của tập đoàn Đế Không. Quả nhiên, mấy đứa trẻ gì đó, thật khiến cho người ta cảm thấy chán ghét!
Điều hòa trong nhà ăn mở hơi lạnh, nhưng mà cũng vừa vặn có thể bình phục lại cõi lòng sắp nổ tung của cục cưng. Hòa hoãn tâm tình, cục cưng kéo thấp vành mũ, hai mắt giấu sau cặp kính không gọng nhìn không khí nhà hàng. Chỗ ngồi của mỗi bàn ăn ở đây đều dùng lưng ghế dựa cao ngất, nếu tách hai cái ghế cao ngất ra thì phần lớn cũng chỉ có thể nhìn thấy đầu đối phương. Tại loại phòng ăn rộng rãi này, dù có bí mật lắp đặt thiết bị gì đó thì chỉ cần không phát ra âm thanh quá lớn cũng sẽ không bị ai phát hiện. Mặc dù đây là phòng ăn hoàng gia, nhưng thực tế chỉ cần đến gần tối, khách hàng đến đây cũng không phải là ít. Cho nên vì có nhiều người như vậy, chỉ cần an phận, cũng sẽ không có nhiều người chú ý đến sự tồn tại của một đứa trẻ.
Cục cưng nhìn vị trí sát đất bên kia qua cửa sổ, Vinh Ninh và An Bảo Bối đang ngồi bên trong, đưa lưng về phía nhau. An Bảo Bối không biết ba đứa bé đại ngốc của tập đoàn Đế Không, lại càng không biết tên quỷ súc* Dập Dập phúc hắc kia, bản thân mình hóa trang cũng coi như thành công. Dựa theo chỉ số thông minh của An Bảo Bối, cùng với phương thức xử sự của cô đối với mọi người, cũng sẽ không chú ý đến mình. Nhưng mà Vinh Ninh bên cạnh thì lại rất nguy hiểm, cho dù không nhận ra bé, cũng có thể nhận ra đám Ngôn Thần. Không thể lại gần Vinh Ninh quá, nhưng nếu ở quá xa thì lại cũng không thăm dò được bất kì tin tức cùng với hành động gì của đối phương. Cho nên vị trí tốt nhất để giám thị Vinh Ninh và An Bảo Bối là chỗ ngồi cách bàn ăn của An Bảo Bối bốn mươi lăm độ về hướng tây nam!
(*) quỷ súc: quỷ trong ác quỷ, súc trong súc vật
Cục cưng chăm chú nhìn về chỗ đấy, trên ghế dựa cao cao có thể nhìn thấy đỉnh đầu tóc đen dài của người nào đó. Đáng giận! Vị trí tốt nhất lại bị người đoạt đi rồi! Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngồi ở chỗ khác hoàn toàn chả có tác dụng gì!
“Cục cưng, ở chỗ này nè!” Cục cưng bị âm thanh của Ngôn Thần hù đến, theo âm thanh nhìn lại, cái tên Ngôn Thần ngu ngốc vậy mà lại ngồi ở vị trí tốt nhất, mang theo vẻ mặt tươi cười vẫy tay với bé. Trên trán cục cưng nổi lên gân xanh, cảm thấy không thể tin được nhìn hắn. Cái người ngu ngốc kia! Đã nói rồi, đây là trò chơi bắt gian! Có ai đi bắt gian lại còn cách người trong cuộc gần như thế lại còn làm bại lộ hành tung của mình như thế không?! Cậu ta ngu sao? Chẳng lẽ trong đầu cậu ta chứa toàn bột nhão sao?!
Nụ cười trên mặt nhân viên phục vụ cứng ngắc, cô không nghe nhầm đấy chứ? Cũng không nhìn nhầm đấy chứ? Đứa nhỏ này đứng lên còn không cao bằng bàn ăn, thế mà lại cầm nhiều tiền như vậy, còn một bộ dạng rắm thúi nói những lời kiêu ngạo như vậy?
Giọng Ngôn Thần lớn lối như vậy làm cho vị khách ở bàn kia liếc mắt nhìn xem tên tiểu quỷ nói khoác không biết ngượng kia, cười khẽ: “Dạo này trẻ con được người lớn cưng chiều, cái gì cũng có thể nói ra, đúng là dáng vẻ hoàng tử quý tộc mà.”
“Đúng vậy, em trai nhỏ đi về nhà tìm mẹ đi thôi, lời vừa rồi coi như chúng ta chưa nghe thấy.”
Ngôn Thần giương lên quai hàm, ánh mắt trở lên lạnh lẽo, bé vốn có dòng máu quý tộc, cái gì gọi là dáng vẻ mang dòng máu quý tộc chứ.
“Này! ...” Ngôn Thần vừa mới nói một chữ, Dập Dập đã ngăn cản trước mặt của bé, chặn lời bé muốn nói, tất cả nuốt trở về.
“Anh Dập Dập...” Ngôn Thần nhíu đôi lông mày nhỏ đẹp đẽ, vẻ mặt khó chịu, hai người kia vậy mà lại coi khinh quyền uy dòng máu quý tộc của bé.
“Đối với những lời nói thất lễ vừa rồi của em trai cháu, thân là anh trai cháu xin lỗi, mong hai vị tha thứ cho em trai cháu nói năng lỗ mãng.” Dập Dập cúi thấp đầu xin lỗi, chậm rãi ngẩng đầu lên, cậu thở dài, đôi mắt to che dấu một tia u ám, cả khuôn mặt cũng không có một chút ánh sáng màu sắc. Vốn thân thể Dập Dập thoạt nhìn đã gầy yếu, lúc này lại càng tăng thêm một phần bệnh tật, hốc mắt thật giống như hõm sâu xuống, hô hấp cũng có chút yếu ớt. Ngôn Thần đứng cạnh Dập Dập, nhìn qua gương của Dập Dập thay đổi, trong lòng không khỏi cảm thán: “Ôi chao, kỹ xảo biến đổi sắc mặt của anh Dập Dập lại lợi hại hơn so với lần trước.”
“Ôi, anh bạn nhỏ không có chyện gì đâu, chúng ta cũng không chấp nhặt với con nít.” Người khách chứng kiến khuôn mặt Dập Dập đột nhiên thay đổi, đột nhiên có một loại cảm giác tội lỗi.
“Khụ, khụ...” Dập Dập ho khan vài tiếng, buồn bã ảm đạm nói: “Xin lỗi, vị trí này đối với cháu và em trai rất quan trọng, cho nên em trai cháu mới quan tâm như vậy.”
“Quan trọng?” Có cảm giác vị trí này đối với hai đứa bé còn có bí mật khác.
“Đúng vậy.” Dập Dập nhẹ gật đầu, thương cảm đem chuyện xưa đã chuẩn bị sẵn ra nói: “Nơi này là kỷ niệm cuối cùng đẹp nhất của chúng cháu và mẹ.” Cậu vuốt mặt bàn, cố ý ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Mẹ chúng cháu là một người lương thiện đáng thương, nhận đứa con hoàn toàn không có quan hệ máu mủ về nuôi, cho chúng cháu một gia đình như mơ ước, mặc dù cuộc sống ba người ngày rất gian khổ, nhưng mà lúc sinh nhật cháu và em trai cũng vẫn tổ chức. Dù chỉ là một chiếc bánh ngọt, nhưng lại tiêu hết tiền ăn sáng ba tháng, chỉ vì để chúng cháu có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, có thể giống đứa trẻ bình thường khác có một bữa sinh nhật bình thường.”
Nói đến đây, mày Dập Dập càng nhíu lại. Người khác thì cho rằng đứa nhỏ này lại nhớ lại thân thế bi thảm không vui, mà Dập Dập lại xin lỗi ở trong lòng: “Mẹ à! Đừng trách con, concũng chỉ là giúp người mà thôi. Người đã từng nói, thêm một người bạn dù sao vẫn tốt hơn là thêm một kẻ địch, cho nên người sẽ tha thứ cho con nha?”
“Khụ khụ...” Dập Dập hắng giọng một cái, cậu sợ cậu sẽ cười ra mất, cho nên dứt khoát lấy tay che mắt.