Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 25 : Có muốn bỏ trốn một lần không? (1)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
Edit: Tiểu Hồ Ly (E.H)
Beta: Mẫu Tử Song Linh
"Quên đi, dù sao tôi cũng sớm vứt bỏ tên trước đây, tôi hiện tại tên là La Khan, đúng rồi, tôi chỉ nghe nói lần này đối tượng xem mắt là đại tiểu thư của công ty Trác thị, lại không nghĩ rằng người đó lại là cô, khi nào thì cô được Trác gia thu dưỡng? Tôi nhớ rõ năm mười tám tuổi cô cùng con tinh tinh mẹ An Kỳ kia rời cô nhi viện ra ngoài ở riêng, làm sao cô có thể xuất hiện ở đây? Còn tự xưng mình là con gái của Trác gia?"
"Ôi chao, Trần Vũ, đã lâu không gặp, tôi không nghĩ lại có thể trùng hợp vậy, hai người chúng ta vậy mà xem mắt."
An Bảo Bối nâng ly cà phê, gương mặt tươi cười vô hại.
La Khan cảm thấy tóc của mình đều đang dựng đứng: "Được rồi được rồi, tôi đã biết, An Bảo Bối, An Kỳ không phải con tinh tinh mẹ, cô ta là cô gái mạnh mẽ, cô cũng không ngu ngốc, là An Bảo Bối cực kỳ đáng yêu."
"Thật sự tôi cũng không phải con gái nuôi của Trác gia." An Bảo Bối cúi đầu, cuộc nói chuyện của hai người rốt cuộc cũng đi vào quỹ đạo.
"Vậy là cái gì?"
"Kỳ thật chuyện là như vậy..."
An Bảo Bối chuẩn bị lấy những gì mình trải qua vài năm nay ra giải thích tường tận cho La Khan, ở cửa lớn của nhà hàng, bỗng nhiên có một chiếc xe Mazda dừng lại, lái xe mở cửa ra, đi ra đầu tiên chính là Ngôn Thần.
Ngôn Thần sửa sang lại cổ áo, mở miệng cung kính mời Dập Dập xuống xe: "Anh Dập Dập!"
"Ngoan." Dập Dập mang theo nụ cười đi ra ngoài, sờ sờ đầu Ngôn Thần, bộ dạng như vị vua nhỏ nuông chiều Ngôn Thần làm cho Cục Cưng ngồi trong cùng cảm thấy rất khó chịu.
"Làm gì đó, cosplay diễn kịch vua chúa sao?" Cục cưng xem thường nhìn hai người mở cửa xe đi ra ngoài.
Quả nhiên vẫn là tới chỗ này, cùng hai người ngu ngốc Cảnh Thất và Ngôn Thần đến đây chơi trò bắt gian. Bé còn chưa đi vào, chỉ là đứng ở cửa, ô cửa sổ to sát đất chiếu rọi hình ảnh của hai người, làm cho Cục Cưng hoảng sợ không dám ngẩng đầu.
Bé không nhìn lầm đi? Ánh mắt của bé không có vấn đề chứ? Nếu như thật sự không có vấn đề, vì sao bé có thể nhìn thấy An Bảo Bối cùng Vinh Ninh đang ngồi đưa lưng về phía nhau? Người ngồi đối diện với An Bảo Bối và Vinh Ninh là ai? Người ngồi đối diện Vinh Ninh rất giống đối tượng xem mắt, như vậy người ngồi đối diện An Bảo Bối là cái gì? Người đàn ông kia rốt cuộc là ai vậy? Thoạt nhìn cảm tình có vẻ không tồi, trông vẻ trò chuyện với nhau thật vui. bé cũng không nhớ rõ An Bảo Bối có nói cho bé ở thành phố A có bạn khác giới? Không thể nào! An Bảo Bối vậy mà nhân lúc mình không có mặt lại cùng đàn ông hẹn hò? Không, nếu nói là hẹn hò còn không bằng, phải nói là xem mặt.
An Bảo Bối vậy mà cùng đàn ông xem mắt? Mẹ không hề yêu Vinh Ninh sao? Không hề kiên trì muốn làm người mẹ đơn thân sao? Mẹ đã nghĩ thoáng, muốn tìm kiếm cho mình mùa xuân thứ hai sao? Ai có thể nói cho bé, hiện tại rốt cuộc là tình huống gì? Cha ruột cùng mẹ ruột của bé đang ngồi đưa lưng về nhau, lại cùng chơi cái gì gọi là xem mắt với người khác nhau? Hai người bọn họ vì sao có thể yên ổn ngồi ở đó? Chẳng lẽ không phát hiện sự tồn tại của đối phương sao?!
"Này? Cục cưng, anh Dập Dập sao hai người các ngươi còn đứng ở đó, không định vào sao?" Ngôn Thần quay đầu hỏi, phát hiện sắc mặt của Cục Cưng rất khó coi.
"Cục cưng chị làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"
Bắt đầu từ lúc Niếp Tinh đi từ trong xe ra dường như không khí bị đông cứng lại.
"Ai..." Một bàn tay của Cục Cưng vỗ trên mặt mình, than thở sâu sắc, bé không dám quay đầu nhìn cậu, bởi vì Niếp Tinh hiện tại thật sự là bé gái vừa bị người chà đạp xong.
Cảnh Thất ngơ ngác đứng ở chỗ đó, nhìn Niếp Tinh mặc váy lớn hơn hai cỡ không chút nào vừa với bản thân, cổ áo cùng cổ thật sự của cậu là vô cùng không tương xứng, đã thành một chiếc váy quây, lộ ra xương quai xanh khêu gợi, bởi vì thẹn thùng cùng với cảm giác xấu hổ, làm cho khuôn mặt của cậu đỏ ửng, con mắt dài nhỏ yêu mị tràn đầy hơi nước. Niếp Tinh kẹp chân lại, ánh mắt chăm chú của những người đó làm cậu rất không thoải mái, cực kỳ tức giận nhíu hai hàng lông mày, trừng mắt lớn nhìn bọn họ: "Nhìn cái gì vậy! Có gì tốt mà xem!"
Cho dù Niếp Tinh mặc đồ nam, chỉ cần là giương khuôn mặt yêu mị kia thì cho dù là tức giận, cũng không có làm người ta cảm thấy sợ chút nào. Huống chi bây giờ cậu còn mặc đồ nữ? Đối với Cục Cưng bọn họ vẫn nhìn thấy, bộ dạng này của Niếp Tinh, giống như đại tiểu thư kiêu ngạo, nhất là khuôn mặt đỏ ửng kia.
"A..." Cảnh Thất hét chói tai, như là thấy người ngoài hành tinh: "Niếp Tinh của anh, anh... Niếp Tinh... Em làm sao có thể..."
"Anh trai..." Niếp Tinh cắn răng đọc ra hai chữ kia, đúng không? Bộ dáng hiện tại của cậu nhất định rất kỳ quái đi? Hoàn toàn khác với giới tính của bản thân, cậu rõ ràng là bé trai an tĩnh, vẫn lấy bộ dáng thông minh lạc hậu để sống, mà bây giờ... trở thành không ra nam không ra nữ, thật làm cho người ta thấy kỳ quái đi?
"Em...Em..." Cảnh Thất dừng một chút, nuốt nước miếng nắm lấy bờ vai của cậu: "Thật đáng yêu đó!"
"Hả?" Niếp Tinh trừng mắt nhìn, không rõ ý tứ trong lời Cảnh Thất nói là gì, giây tiếp theo Cảnh Thất cầm máy đã sớm chuẩn bị tốt, chụp ảnh Niếp Tinh mãnh liệt: "Nào, mau tạo dáng, thử tư thế của ca sĩ mà ngày đó anh cho em xem, chính là như vậy, chỉ có như vậy mới có tác phẩm tốt, anh sẽ rửa toàn bộ tảnh chụp của em, sau đó treo lên tường!"
Cục Cưng trầm mặc đứng ở bên cạnh Cảnh Thất đang nhảy tới nhảy lui, ánh sáng trong mắt cũng trở nên ảm đạm, chưa từng nghĩ Cảnh Thất nhìn thấy Niếp Tinh sẽ phản ứng như thế, không, có lẽ đã sớm biết, chính là không muốn thừa nhận mà thôi, bé lại một lần nữa bị lý luận yêu thương giữa hai anh em cậu lừa gạt, thoạt nhìn cậu với Ngôn Thần giống nhau, muốn muốn có trí óc cũng không thể có, mỗi ngày như tên ngu ngốc chuyên tâm vào chuyện mình thích, thậm chí ngẫu nhiên lại động kinh, đùa bỡn Niếp Tinh cùng nhau rồi hai người bọn họ sáng tạo riêng thế giới bốn chiều, trên thực tế, đây chẳng qua là họ làm bộ bên ngoài, trong lòng đã sớm bước lên những bậc của sự hỗn loạn đến mức tràn ngập mỗi lỗ chân lông. (Thật sự đoạn này mình không hiểu gì hết)
"Ha ha..." Tiếng cười của Dập Dập làm cho Cục Cưng liếc xéo, bé thấy cậu cười rực rỡ như bình thường, nhẹ giọng nói: "Thật là, quả nhiên theo anh nghĩ giống nhau, xem ra sớm để Cảnh Thất chuẩn bị tốt máy chụp ảnh là chính xác mà, thấy chính xác được thứ tốt thế này."
Gương mặt Cục Cưng căng ra, hóa ra đầu sỏ gây ra việc này chính là Dập Dập, bé cùng Niếp Tinh, Cảnh Thất đều bị cậu đùa giỡn!
Ngôn Thần cắn núm cao su, nhìn cảnh tưởng trước mắt, đầu nhỏ rõ ràng xoay chuyển không kịp, một lát sau mới bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra, vỗ tay một cái: "A! Hóa ra Niếp Tinh cùng Cảnh Thất không phải song bào thai cùng giới khác trứng, Niếp Tinh là nữ!"
Cục Cưng nghe kết luận mà Ngôn Thần có được sau khi suy nghĩ thật lâu, thật sự rất muốnvung tay cốc đầu cậu đánh một cái, cậu bị ngốc sao?! Vì sao Ngôn Hoan thông minh như vậy, con của hắn mà ngu ngốc như thế? Trong cơ thế của cậu rốt cuộc là gen di truyền của ai?!
"Quên đi." Cục Cưng cắn môi, răng nanh đều bị tức giận mà run lên, gân trân trán co giật không ngừng, day trán nói: "Đi thôi."
Bé không biết bên kia có hai người đang dẫn người khác qua đường đang nhao nhao chăm chú nhìn các bé!
"Này." Đột nhiên Cục Cưng ngước mắt lên thì thấy có một chiếc áo thun màu hồng xuất hiện trước mắt mình, nhìn Dập Dập trưng ra khuôn mặt mang theo nụ cười. "Làm gì?" Cậu đem quần áo của cậu đưa cho bé, rốt cuộc là có ý đồ gì?