Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 24 : Thật đúng lúc cô cũng tới xem mắt à (5)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
Edit: Mẫu Tử Song Linh
Beta: Đào
Nhưng mà, bước đầu tiên nói thì rất dễ dàng, viết ra rồi mới nói nên vậy,
nhưng khi hắn đến thì trở nên thật khó khăn, cuối cùng phải nói cái gì
trước? Cô hoàn toàn không biết. Nếu theo chiều hướng tốt, sẽ có một khởi đầu tốt đẹp, nhưng nếu theo chiều hướng xấu, thì không khí sẽ càng thêm ngột ngạt, mà cũng sẽ làm cho đối phương dễ bị tổn thương.
Hiện
tại An Bảo Bối còn đang nghĩ đủ thứ, nghĩ đi nghĩ lại xem rốt cuộc nói
gì mới có thể phá bỏ bầu không khí ngột ngạt này, cuối cùng người đàn
ông ngồi đối diện cô cũng lên tiếng, “ Xin chào, tôi tới để xem mắt.”
“Hả?” An Bảo Bối ngơ ngác nhìn anh ta, nói như vậy thật sự khiến cô rất bất
ngờ, hiện tại cô không biết phải đáp lại anh ta như thế nào.
“Tên khốn đó, chắc chắn não của hắn bị cửa kẹp rồi, hay là bị lừa đá, kia là kiểu nói chuyện gì vậy?” Quản gia Bonaparte khó khăn trấn an Trác Nhất
Phong xong thì ông lại nói câu đó khiến Trác Nhất Phong trở nên cực kỳ
kích động, quản gia Bonaparte lần nữa nói giúp anh ta, “Ông chủ, dù sao đây cũng chỉ là bắt đầu. Vừa rồi chẳng phải không khí rất ngột ngạt
sao? Tôi nghĩ người đàn ông kia là lần đầu đi xem mắt, ngài nhìn đôi mắt của hắn xem, vừa nãy khi nói chuyện thì mắt đảo qua đảo lại, đó rõ ràng là biểu hiện của sự hồi hộp.”
“Nếu hắn hồi hộp thì phải thể hiện ra ngoài, giả bộ bình tĩnh như thế làm gì? Hại tôi nghĩ hắn dám khinh
thường Bảo Bối của tôi!”
“Ông chủ, không phải tôi đã nói ngài quá mức kích động hay sao, ít nhất tiểu thư cũng đã thực hiện bước đầu tiên rồi.” Quản gia Bonaparte chỉ tay về phía An Bảo Bối, “Ngài xem đi, tiểu thư cũng đã hết hồi hộp, hiện tại cô ấy còn đang cười kia kìa, chứng tỏ cô ấy đã biết phải đáp lại người đàn ông xa lạ đang ở cùng mình như thế nào rồi.”
Trác Nhất Phong nhìn theo ngón tay ông, quả nhiên đúng như lời của quản gia Bonaparte.
An Bảo Bối cười ha ha, ngại ngùng đưa ngón tay lên môi, tuy cô cười với
anh ta, nhưng vẫn chưa biết rốt cuộc phải đáp lại anh ta như thế nào, cô cũng chỉ vừa mới hiểu được anh ta đang nói cái gì thôi mà, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là nở nụ cười ngốc nghếch, “Anh tới để xem mắt sao?
Thực sự tôi cũng vậy… chúng ta thật có duyên.”
Người đàn ông đối
diện nhìn cô một cái, sau đó yên lặng uống cà phê, An Bảo Bối trừng mắt
nhìn anh ta, nụ cười trên mặt cũng lập tức đông cứng, thực sự hai người
nói chuyện với nhau không dễ dàng, mới chỉ nói có một câu, không khí lại ngột ngạt như cũ rồi, ai có thể nói cho cô biết, đã xảy ra chuyện gì
không, vừa nãy cô nói cái gì sai sao? An Bảo Bối học theo anh ta im lặng ngồi uống cà phê, cô khó khăn chọn chủ đề nói chuyện, cuối cùng bầu
không khí ngột ngạt xấu hổ này cũng kết thúc.
“Chuyện gì đang xảy ra? Không phải ông nói con bé đã bắt đầu kế hoạch sao? Nếu như thế thì
bầu không khí trầm lặng, dáng vẻ yên lặng của hai người họ là gì? Chuyện gì đang xảy ra thế?” Trác Nhất Phong không kìm chế được, như nổi điên
lay bả vai quản gia Bonaparte.
“Ông chủ… Ông chủ…” Ông cảm thấy cực kỳ chóng mặt.
Những vị khách ngồi xung quanh đã sớm cảm thấy hai người khách ngồi nơi đó
bất thường, bây giờ họ lại phát ra âm thanh như vậy, rất nhiều ánh mắt
kỳ quái phóng tới chỗ đó, thấy thế Trác Nhất Phong dừng lại lập tức, xấu hổ ho khan vài tiếng, mặt đỏ bừng ngồi ngay ngắn lại chỗ mình.
An Bảo Bối có chút đau đầu, người thương yêu cô nhất, cũng là người đau vì cô là Trác Nhất Phong, còn người đứng thứ hai là người cô yêu, anh ta
để lại tiền ở bàn rồi đứng dậy để tạm biệt, sau lưng cô truyền đến một
giọng nói, “Ông già kia là ai? Từ bao giờ nhà hàng Hoàng Đình lại trở
thành cái chợ ồn ào như vậy?”
“Uống cà phê của cô đi, làm phiền đến tôi rồi đấy!”
An Bảo Bối khó hiểu, tại sao giọng nói sau lưng cô lại quen thuộc đến thế?
“Ngài muốn chúng tôi nói ra anh ta có quan hệ gì với vị tiểu thư mà anh ta đã quên chứ gì?”
“Xin lỗi, sau khi chia tay với anh ta tôi liền ra nước ngoài, nên anh ta có bạn gái nào nữa thì tôi không biết.”
“Tôi cũng thế, vị tiểu thư này cũng là lần đầu tiên tôi gặp, thậm chí tên tôi cũng không biết.”
“A!” Cô gái ăn mặc đúng mốt bây giờ mở miệng hỏi phu nhân kia, “Đúng rồi, cô quen anh ta khi nào?”
nhảy dựng lên từ trên ghế, khuôn mặt sợ hãi nhìn cô gái đối diện, anh
không muốn nhớ đến cô, anh cũng đã sớm chia tay người bạn nhỏ năm đó ở
Cô Nhi Viện, không ngờ sau bao năm như thế có thể gặp lại, mà lại ở
trong tình huống này mà gặp lại.
Thời gian dùng trà chiều liên tiếp có người cãi nhau, thực sự là muốn có bao nhiêu tức giận thì có bấy nhiêu.
Mặt Vinh Ninh tối sầm lại, chậm rãi quay đầu, nhìn người đàn ông ở phòng
bên cạnh kia, trong mắt Vinh Ninh rõ ràng có tia lửa giận, con mắt ngập
tràn tơ máu, mắt từ từ tối lại nhìn La Khan, La Khan thực sự có phần cảm thấy áp lực, nuốt nước bọt cười cười xin lỗi, cuối cùng cứng ngắc ngồi
xuống, nhìn thấy trên bàn có chén Hồng Trà, vội cầm lên uống cạn chén,
giảm bớt chút khủng bố mà anh ta đang cảm thấy, ánh mắt người đàn ông
kia thật đáng sợ, hắn chính là ác ma đó! Chỉ cần nhìn một chút, thân thể sẽ như bị xé rách bởi sự sợ hãi, sợ đến mức không dám thở.
Cà
phê đá bị La Khan một hơi uống sạch, đồng thời giải quyết cơn khát cùng
sự sợ hãi của anh ta, tỉnh táo lại, nửa khắc sau, La Khan một tay chống
cằm, vẫn không nhịn được nghĩ về ánh mắt của người đó.
Tuy rằng
ánh mắt vừa nãy rất khủng bố, nhưng anh ta lại có khuôn mặt trắng mịn
của thiếu niên nên không có chút lực sát thương nào, khuôn mặt đó khiến
La Khan thật không chịu nổi mà, An Bảo Bối trong sáng không thể đoán
được La Khan đang nghĩ loại suy nghĩ đen tối như vậy, còn tưởng hắn bị
bệnh nên mặt mới đỏ lên, sợ đến mức lưng lại dính sát vào ghế dựa, “Cô
muốn làm gì?”
“Tôi chỉ muốn xem anh có bệnh không thôi, mặt anh rất đỏ.”
“…..” Sắc mặt La Khan dần trở nên khó coi, rền rĩ vài tiếng, “Không có gì,
tôi không bị sốt, cô cách xa tôi ra, tôi không thích đụng chạm với phụ
nữ.”
“A, ra là vậy.” An Bảo Bối thu tay lại, “Anh vẫn giống trước kia, rất thân quen, thứ chán ghét của mình cũng không đổi, thật tốt,
anh so với nhiều năm trước đây vẫn như vậy, tôi cảm thấy trên thế giới
này không có việc gì khiến anh thoả mãn vậy.”
“Cô vẫn thế, vẫn
ngớ ngẩn như vậy, An Bảo Bối, sao nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cô vẫn ngu ngốc như thế chứ.” La Khan xoa xoa trán của mình, thật không nghĩ
tới sẽ cùng bạn hồi nhỏ gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này, cũng không phải đóng phim thần tượng, tại sao lại ở trong hoàn cảnh này chứ?
“Tôi thật sự không nghĩ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này đấy, Triệu Ngọc.” Tên trước kia của La Khan từ trong miệng An Bảo Bối nói ra, cô
cảm thấy không rõ ràng cho lắm, hoá ra là cô phát âm sai, “Là Triệu Vũ,
không phải Triệu Ngọc,…”
“A, thật xin lỗi, tôi quên tên của anh, Lưu Vũ.”
“Là Triệu Vũ!”
“Đã biết, Lý Vũ.”
Khoé miệng La Khan giật giật, “Cô đang cố ý sao?”
“Hả? Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.” An Bảo Bối gãi đầu, cô thật sự không hiểu ý của La Khan là gì mà.
“Cô đang cố ý? Bởi vì tôi nói cô là ngớ ngẩn, vì thế nên cô mới trả thù tôi, cố ý gọi sai tên tôi? Đúng không?”
“Ha ha….. Thật sao?” An Bảo Bối mỉm cười, “Thật đúng lúc a, hai người chúng ta lại đồng thời kết thân.”
Gân xanh trên trán La Khan giật giật, đã dự tính sẽ không tranh cãi về vấn
đề này với An Bảo Bối, “Quên đi, ngược lại tên trước kia tôi cũng đã bỏ, bây giờ là La Khan, đúng rồi, tôi nghe người ta nói xí nghệp Trác thị
muốn kết thân với Đại tiểu thư, không nghĩ đến người đó lại là cô, khi
nào cô được họ Trác thu nhận vậy? Tôi nhớ năm cô mười tám tuổi cùng con
khỉ mẹ An Kỳ kia rời khỏi Cô Nhi Viện ra ngoài sống một mình, sao còn có thể xuất hiện ở đây? Còn là con gái của họ Trác nữa?”