Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 24 : Thật đúng lúc cô cũng tới xem mắt à (4)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
“Ái chà ái chà, đừng xúc động như vậy chứ cục cưng.” Cảnh Thất cười tủm tỉm nhìn người đang chạy tới làm trò gây sự, “Anh cả vốn là như vậy đó, đừng nhìn bề ngoài của anh cả rất đáng yêu, thật ra thì anh ấy lại muốn đạt tới độ cao của người đàn ông, nên vẫn luôn cố gắng phấn đấu đó. Tìm ra phong cách của mình…”
“Chị mặc kệ em ấy cuối cùng đang muốn theo đuổi ai! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, đừng có thừa nước đục mà thả câu trước mặt chị đây!” Bây giờ, cho dù là cho bé một cây đao để bé chém người, bé cũng có thể chém tên Ngôn Thần luôn luôn dây dưa này ngay lập tức.
Bị cục cưng uy hiệp một cách bạo lực, Ngôn Thân càng dùng sức cắn núm vú cao su hơn, giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào, “Phải chịu đựng.” Chỉ cần chịu đựng thì có thể giống như người đàn ông kia, có được khí phách người làm vua!
“Aiz…” Niếp Tinh vẫn luôn yên lặng ăn điểm tâm ở bên cạnh, nhìn ba người bên kia, bất đắc dĩ thở dài, mắt phượng yêu mị chớp chớp, lấy khăn tay lau khóe miệng đi, mặt không chút thay đổi chậm rì rì nói, “Hai người, cha em và chú Vinh Ninh cùng đi xem mắt rồi.”
Cậu không biết làm sao chỉ có mấy chữ này, mà hai người Ngôn Thần và anh trai của mình muốn nói cho cục cưng còn phải lãng phí nhiều thời gian như vậy, vì thế nó tỏ ra vô cùng lo lắng.
“Xem mắt?” Cục cưng ngừng động tác kéo cổ áo của Ngôn Thần lại, lại một lần nữa ngồi về vị trí của mình.
“Đúng vậy đó đúng vậy đó, hai người bọn họ đi xem mắt rồi, nhưng mà cha đã kết hôn, chú Vinh Ninh cũng đã có cục cưng, sau này cũng muốn kết hôn với mẹ ruột của cục cưng, nhưng bây giờ đã đến lúc này rồi, vì sao còn phải đi xem mắt chứ? Cục cưng, chẳng lẽ em không cảm thấy thật kỳ quái sao?”
Kỳ quái? Bé cảm thấy kỳ quái, còn không bằng nói là trong lòng bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa phẫn nộ, người đàn ông kia… luôn mồm nói gì mà muốn ở cùng với An Bảo Bối, bây giờ lại chạy đi xem mắt!? Ông nội và bà nội cũng nói, nếu như bé là cháu gái nhà họ Vinh, đương nhiên sẽ không thể để cho bé phiêu bạt bên ngoài, cho bé tìm một mẹ kế hoàn toàn không có tình cảm, kế hoạch để cho Vinh Ninh đi xem mắt, cũng bởi sự xuất hiện của bé mà dừng lại, nhưng bây giờ Vinh Ninh vậy mà còn đi xem mắt?
Cục cưng vắt chéo chân, nhìn ba đứa bé vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bé để phát hiện phản ứng của bé, bỗng nhiên nở nụ cười lạnh, “Không có gì quá kỳ quái, dù sao đàn ông có mới nới cũ cũng là chuyện rất bình thường.”
“Cục cưng nói anh rất đồng ý.” Sắc mặt Cảnh Thất đột nhiên nặng nề nói, “Quả nhiên tất cả đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, đã có bà xã, vẫn còn dụ ba dỗ bốn, thật sự là vô cùng đáng giận!”
Nhìn Cảnh Thất tức giận bất bình vung quả đấm, vì sao bọn họ đều có xúc động muốn đánh nó đây?
Kẻ hoa tâm nhất, gặp một người yêu một người, dụ dỗ vô số người, từ đứa bé ba bốn tưởi đến bà lão 70 – 80 tuổi để *** - Cảnh Thất, vậy mà có thể nói ra cái loại lời lẽ chí lý như vậy?
“Những người đàn ông để cho phụ nữ khóc đều không phải là đàn ông tốt, đàn ông chân chính phải dùng sự dịu dàng của mình để mang đến hạnh phúc cho phụ nữ, cha từ bỏ mẹ mà đi xem mắt với những người phụ nữ khác, nếu mẹ biết thì nhất định sẽ rất thương tâm.” Cảnh Thất quay đầu, nhìn chằm chằm Niếp Tinh đang ngẩn người, “Niếp Tinh.”
“Đừng lãng phí thời gian nữa, bây giờ đã đến lúc chúng ta phải cố gắng rồi, bảo vệ nước mắt của phụ nữ, đây là điều mà mỗi một người là thân sĩ đều phải làm, hiện tại chúng ta phải nhanh chóng tới đó, quấy nhiễu quá trình xem mắt của bọn họ, sau đó bắt cha lại, dạy dỗ một trận cho tốt!”
Mặc dù kẻ từ trước đến nay chỉ biết tán gái Cảnh Thất lại có giác ngộ mà rời xa những chuyện như vậy, đây cũng được tính là một chuyện tốt, nhưng ở trong mắt Niếp Tinh cũng không đơn giản như vậy, chẳng lẽ chỉ trong lúc vô ý mà Ngôn Thần nghe được, đã có thể nhận định cha của cậu phản bội mẹ và đi xem mắt cùng chú Vinh Ninh sao?
Theo ý cậu, việc này cũng không khoa trương như Ngôn Thần và Cảnh Thất nói, mặc dù cậu là loại người không thích xen vào chuyện không liên quan đến mình, nhưng không có nghĩa là không âm thầm chú ý toàn cục, cho nên kết luận của cậu chính là…
Rõ ràng là Cảnh Thất suy nghĩ quá nhiều, Ngôn Thần nhàn rỗi không có chuyện gì, chỉ xui xẻo cho cậu và cục cưng, bị hai đứa nhóc ngu ngốc kia dắt mũi, thương lượng biện pháp đối phó chuyện hiếm có.
Chuyện vừa phiền phức lại vừa không có lợi ích như vậy, cậu chẳng thèm làm đâu.
“Anh trai… Em cảm thấy…” Tuy rằng muốn nói chuyện này rất phiền phức, lại không kiếm được tiền, nhưng vì không muốn để cho người khác làm trễ thời gian chơi một mình của mình, cậu cảm thấy cậu cần phải dạy một tiết học cho Cảnh Thất, Ngôn Thần và cả cục cưng nữa.
“Ơ kìa! Chúng ta đi thôi!”
An Bảo Bối nhìn người đàn ông đối diện, đành phải cố gắng kéo khóe miệng của mình lên, dù sao cũng là lần đầu tiên đi xem mắt, hơn nữa còn bị Trác Nhất Phong bắt ăn mặc thành như thế này.
Làn da vốn non mịn, làm bảo dưỡng tạm thời, trở nên mềm mại, chỉ là màu da lúa mì thì không thể thay đổi được, nhưng cũng tỏa ra một loại quyến rũ khác, mặc một chiếc đầm chiffon màu trắng mép lá sen có eo cao và cổ chữ V, càng lộ ra bờ eo vô cùng nhỏ của cô, dường như chỉ cần một trận gió thổi qua lại có thể đẩy ngã cô vậy, khiến người ta không nhịn được muốn ôm cô vào trong lòng, mãi mãi yêu thương cả đời.
Người đàn ông đối diện kia là tổng giám đốc của một công ty đưa ra thị trường nào đó, gia thế trong sạch lại hào hoa, gương mặt nhã nhặn chính thống, không có chút ham mê bất lương nào, nhưng mà đã xem mắt rất nhiều lần, An Bảo Bối dường như lại không khỏi lộ ra sự khẩn trương, ngược lại đối phương lại tỏ ra quen thuộc và ổn trọng hơn nhiều.
Từ lúc hai người gặp mặt đến giờ, tự mình gọi một ly cà phê, cũng không nói những điều gì khác, đã ngồi rất lâu rồi, đối phương vẫn không phản ứng chút nào, An Bảo Bối lại vẫn ngồi cứng ngắc ở đó nắm chặt quả đấm, tay túm vạt đầm, không biết nên làm sao cho phải, bây giờ dường như cần có người đến giúp cô, ít nhất nói cho cô phải làm như thế nào để xem mắt chứ! Cô hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào đâu!
Trác Nhất Phong và quản gia Bonaparte trong thân phận gián điệp, đeo kính râm đen sẫm, mặc áo gió giữa ngày hè, mỗi người cầm một tờ báo che đi mặt của mình, lại chọc hai cái lỗ trên tờ báo, để dễ dàng theo dõi tình huống của An Bảo Bối ở bên kia.
“Xem ra bầu không khí rất khẩn trương, tên đàn ông đến xem mắt kia là người ngu ngốc sao? Lúc này đàn ông nên chủ động trước chứ! Nếu không chủ động, chẳng lẽ lại muốn Bảo Bối của tôi mở miệng như thế nào đây? Tên đàn ông kia rốt cuộc có biết gì gọi là phong độ của thân sĩ không đó? Vậy mà để cho Bảo Bối nhà tôi ngồi ở đó như người ngốc, đây là đang xem mắt ư? Rõ ràng giống như đang ngồi thiền ở chùa! Tên khốn đó!”
Trác Nhất Phong không thể xuất hiện, chỉ có thể lo lắng ngồi ở đối diện, mông cũng đã ngồi không yên, ông rất muốn bay qua đó đấm cho tên đàn ông kia một quyền, hoặc là dạy anh ta rốt cuộc làm sao mới gọi là xem mắt, mới là chuyện đàn ông phải làm!
Quản gia Bonaparte ngồi cạnh đó, đành phải đè Trác Nhất Phong sắp bộc phát lại, nhẹ giọng nói, “Ông chủ, bầu không khí bên kia vốn đã cứng ngắc rồi, nếu ngài muốn đi qua, bầu không khí bên đó nhất định sẽ càng cứng ngắc hơn, đến lúc đó chẳng phải sẽ khiến cho cô chủ sẽ càng thêm khó xử sao, ngộ nhỡ ngài xử lý không tốt, lại bị người chê cười, lòng tự trọng của cô chủ rõ ràng sẽ bị nhục nhã, nhỡ lại luẩn quẩn trong lòng thì sao? Huống chi, cho dù là lần xem mắt này thất bại không có vấn đề gì, có thể để cho cô chủ lớn có kinh nghiệm xem mắt cũng được rồi, lần xem mắt tới, cô chủ lớn cũng sẽ không khó khăn giống như hôm nay.”
Cuối cùng Trác Nhất Phong sắp xông tới cũng vẫn yên ổn ngồi trên ghế không nhúc nhích, cố gắng nhịn xuống, “Cũng đúng, không thể làm ra hành động thiếu suy nghĩ, bằng không rất dễ bị người ta nhìn ra, còn cho rằng hai người chúng ta là phần tử khả nghi.”
“Không phải, ông chủ.” Quản gia Bonaparte đành nhìn Trác Nhất Phong mà thở dài, “Thực ra, ông chủ, cách ăn mặc của hai người chúng ta đã khiến cho người ta vô cùng hoài nghi rồi.”
Ông có thể cảm giác được, những người khách xung quanh, đang dùng ánh mắt không hiểu nhìn sang bên này, ông cảm thấy làm chuyện theo dõi gì đó, cần phải ăn mặc bình thường một chút.
Cho tới bây giờ An Bảo Bối cũng chưa từng cảm thấy, chẳng qua là đi xem mắt mà thôi, lại mệt mỏi như vậy, sau đó lại căng thẳng, quan trọng là cô còn không biết nên mở miệng nói gì để đánh vỡ cục diện bế tắc này. Đối phương vẫn không có chút phản ứng nào, quy củ ngồi ở đó, sắc mặt đứng đắn, yên lặng nhìn cô.
An Bảo Bối đột nhiên cảm thấy mình rất ngu, vậy mà không có chút kinh nghiệm xem mắt nào, khiến cho tình cảnh cứng ngắc như bây giờ, thật sự là…
Trác Nhất Phong nhìn, càng thêm sốt ruột, may mắn đã sớm trang bị tai nghe không dây trên người An Bảo Bối, “Bảo Bối Bảo Bối có thể nghe được lời cha nói không? Nếu nghe được, liền đưa tay vuốt lại tóc một chút.”
Bên tai truyền đến tiếng của Trác Nhất Phong, An Bảo Bối dừng lại một chút làm theo lời Trác Nhất Phong.
“Mặc dù là phái nam theo đuổi phái nữ là vô cùng bình thường, nhưng mà trong lúc ngẫu nhiên phái nữ cũng có thể dũng cảm đi trước một bước.” Trác Nhất Phong dựa theo tờ giấy mà quản gia Bonaparte đưa cho ông chậm chạp đề xuất ý kiến với An Bảo Bối đang lâm vào tình cảnh lúng túng không biết nên làm gì bây giờ, “Muốn đánh vỡ cục diện xem mắt bế tắc, cũng nên chủ động một tý, có thể bắt đầu tươi cười giới thiệu hoặc là chào hỏi, không chỉ làm cho không khí thoải mái hơn, cũng có thể cho đối phương ấn tượng tốt trong lần đầu gặp mặt, gia tăng giá trị quyến rũ của mình…”
Đọc đến cuối, Trác Nhất Phong đã xé tờ giấy thành mấy mảnh nhỏ, “Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà phải để cho con gái của tôi nói chuyện với tên đàn ông khốn kiếp kia trước chứ? Cậu ta cho cậu ta là ai? Tổng thống của nước nào à?!”
Nhìn ông chủ nhà mình bộc phát tính tình cáu kỉnh, quản gia Bonaparte vừa trấn an, vừa đóng liên lạc không dây lại.
Bên kia truyền đến lời nói không giải thích được, khiến cho đầu óc An Bảo Bối đầy sương mù, nhưng mà nhớ tới rất nhiều lời của Trác Nhất Phong, cô cần phải dũng cảm đi bước đầu tiên, nhưng mà, bước đầu tiên, nói thì dễ, lúc làm thì lại trở nên khó khăn, nói câu đầu tiên, rốt cuộc là nên nói gì? Cô hoàn toàn không biết. Nếu như nói được, cũng có nghĩa là xem mắt đã bắt đầu thuận lời rồi, nhưng nếu như không nói đươc, bầu không khí chỉ càng thêm cứng ngắc, hơn nữa cũng rất dễ khiến cho đối phương bị tổn thương.