Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 28 : Tôi có lòng mà không có sức với anh (2)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


An Bảo Bối trở nên bối rối, quỳ gối bên cạnh anh, nắm chặt cánh tay của

anh, “Tôi thực sự chỉ nhẹ nhàng đạp một cái mà thôi, cũng hoàn toàn

không muốn làm như vậy với anh mà?!”



Lần này thì thảm rồi đây,

người đàn ông này không đi nhảy hồ tự sát, ngược lại là bị cô đạp một

cước sau đó liền vẫn kêu gào khóc lóc, anh ta sẽ không bởi vì bị cô đạp

một cước này mà biến thành tàn phế chứ? Nếu biến thành tàn phế thì làm

sao bây giờ? Lúc đó chẳng lẽ cô phải nuôi anh ta, chăm sóc anh ta cả đời sao?



Nghĩ đến chuyện mình nghĩ trong lòng có thể sẽ trở thành sự thật, An Bảo Bối khổ sở đến mức sắp khóc lớn, “Này, anh cũng đừng làm

tôi sợ, tôi là người không chịu được nỗi sợ đâu, nếu anh bị tôi đạp đến

tàn phế thì tôi phải làm sao bây giờ đâu? Mặc dù tôi đã có một đứa nhỏ,

nhưng vẫn còn chưa kết hôn mà, tôi sẽ không phải nuôi anh cả đời đấy

chứ? Ô ô… Anh đừng làm tôi sợ mà!” Nói một lúc, vậy mà An Bảo Bối đã

khóc rồi, nhìn nước mắt của An Bảo Bối tí tách chảy xuống, lần này đổi

thành Vinh Ninh choáng váng.



Ừm… Tuy rằng chỗ bị cô đạp rất đau, nhưng cũng chưa tới mức siêu cấp đau gì cả, phân nửa đều là giả bộ, huống chi là tàn phế.



“Việc đó cô đừng sợ, tôi không sao!” Không thể nhìn An Bảo Bối khóc thêm,

Vinh Ninh dứt khoát không đùa nữa, đứng lên từ trên đất, còn cố ý nhảy

vài cái trước mặt cô, “Cô nhìn tôi có sao đâu, tràn đầy sức sống như

vậy, làm sao lại tới mức muốn chết muốn sống hay tình trạng tàn phế chứ? Cô nói xem có đúng không?” Vinh Ninh che chỗ vừa rồi bị An Bảo Bối đạp

đau, nơi đó quả thật rất đau, nhưng dù đau thế nào đi chăng nữa thì cũng kém hơn so với tiếc nuối của anh, anh thật sự là không có cách nào đối

với nước mắt của An Bảo Bối.



“Anh thật sự không có việc gì?” Nước mắt thút thít chảy xuống, làm lem hết gương mặt đã được trang điểm tỉ

mỉ kia của cô, Vinh Ninh nhìn phấn mắt và mascara của cô lem nửa gương

mặt, thật sự là vô cùng buồn cười, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để

cười cô, đành phải vội vàng an ủi, “Thật sự là không có việc gì, tôi thề đó, cô thấy không phải tôi vẫn đang đầy sức sống ư?” Vinh Ninh cười khổ nhìn cô.



“Không có việc gì… Không có việc gì… A, không có việc

gì là tốt rồi.” An Bảo Bối ngừng khóc, lấy tay lau nước mắt, Vinh Ninh

cười cảm khái, gật đầu nói, “Đúng là không có việc gì, vì vậy cô đừng

khóc nữa.”



“Làm tôi sợ muốn chết.” An Bảo Bối vội vàng vỗ ngực, “Nếu anh có chuyện gì, chẳng lẽ tôi sẽ phải chăm sóc anh cả đời sao?”



“Không có việc gì, cùng lắm thì tôi chăm sóc cô cả đời để đền bù tổn thất

thôi.” Vinh Ninh mở miệng thì thào, vốn là như vậy, bằng không, anh cũng không cần làm đến tình trạng như vậy với An Bảo Bối.



“Anh nói cái gì?” Dường như cô nghe được vài lời khác.



“A, không có gì.” Vinh Ninh chuyển ánh mắt sang nơi khác.



“Nếu không có gì, làm sao anh lại muốn dọa tôi?!” Nhớ tới việc người đàn ông này khiến cho mình kinh hãi, An Bảo Bối tức giận ghê gớm, lập tức vung

một đấm đến lồng ngực anh.



“Khụ khụ…” Sức lực của một đấm này cũng không phải là nhỏ, Vinh Ninh ho khan vài tiếng, vuốt ve chỗ bị An Bảo Bối đánh.



“Lại tự sát rồi còn gãy chân nữa, bắt nạt tôi rất vui sao?!” An Bảo Bối tức

giận, đúng vậy, cô chính là đồ đần, vì vậy lại một lần nữa bị người đùa

giỡn trong lòng bàn tay, “Tôi biết, anh chỉ thấy tôi dễ bắt nạt lắm phải không? Được rồi, cùng lắm thì tôi không chơi với anh nữa, anh muốn thế

nào thì làm thế đó đi! Muốn nhảy hồ thì đi nhảy đi! Anh xem tôi có mặc

kệ anh không!”



An Bảo Bối tức giận rời đi, Vinh Ninh ngu ngơ đứng ở đó một lúc lâu, xem ra cô thật sự rất giận, lúc này anh mới ý thức

được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng đi theo sau cô trấn an.



“Không phải cô tức giận rồi đấy chứ?”



“Haha…” An Bảo Bối cười lạnh vài tiếng, rõ ràng người đàn ông này đã biết rõ

rồi còn cố hỏi, thử hỏi bất cứ người nào đụng phải chuyện như vậy, còn

có thể rộng lượng nói rằng: không có gì đâu, tôi không hề tức giận chút
Bối rõ ràng cũng hơi mất tinh thần, lại cũng không muốn mắc nợ gì, “Bao

nhiêu tiền, tôi đưa cho anh.” Làm bộ muốn lấy ví ra, Vinh Ninh nhíu mày, lúc này anh cần phụ nữ phải trả tiền rồi? Cô gái này thật sự là… làm

cho anh không còn lời nào để nói.



Đưa tay ngăn lại cái tay đang thò vào túi tiền của cô, “Chỉ còn mấy đồng tiền, cô cũng muốn trả?”



“Đương nhiên.” An Bảo Bối kiên định nói, “Tôi cũng không muốn nợ người khác,

nhất là trên phương diện tiền tài, đừng nói là mấy đồng tiền, cho dù là

chỉ thiếu anh một sợi lông tôi cũng vẫn muốn trả.”



Trong mắt An

Bảo Bối nhiều hơn chút dứt khoát, Vinh Ninh đành phải nhìn cô thở dài,

“Tôi làm cho cô mất giày, tuy rằng tôi không biết giá tiền, nhưng thoạt

nhìn đôi giày kia cũng rất quý, nếu như muốn nói chuyện nợ nần gì đó, đó cũng là tôi mắc nợ cô, giống như loại dép lê xỏ ngón này, cho dù tôi

mua một rương cho cô cũng chưa trả đủ đâu, cho nên cô vẫn nên tỉnh lại

đi.”



Đôi giày không cẩn thận bị mất kia rất quý sao? An Bảo Bối

nghĩ tới tiền tài, lòng lại bắt đầu đau, thật không biết sau khi về nhà

rốt cuộc nên nói như thế nào với Trác Nhất Phong, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, người đàn ông này nói cũng đúng, anh ta trêu tức cô thì thôi, còn

vứt giày của cô đi, đền cho cô một đôi dép lê cũng đúng thôi.



Bởi vì cái gọi là có mượn thì có trả, người vứt giày của cô đi là anh ta,

bồi thường cô một đôi dép lê thì có sao đâu? Vừa nghĩ như thế, An Bảo

Bối yên lặng thu túi tiền về, anh ta không cần thì tốt hơn!



Nghĩ

lại vẫn còn đang tức giận với người đàn ông này, làm sao cô lại đại độ

đến mức không để cho anh ta bồi thường như vậy? Cô thật sự là đủ buồn

cười, liếc anh ta một cái, tiếp tục đi về phía trước, Vinh Ninh thở dài

một hơi, cô gái này vẫn còn đang so đo chuyện vừa rồi, nhưng cũng không

thể ném cô ở đây mà không quan tâm ngó ngàng gì, đành phải đi theo cô.



Đi đôi dép lê mà coi như là đi giày, tốc độ đi đường của An Bảo Bối vẫn

nhanh chóng như cũ, còn không bằng nói là nhanh hơn so với tốc độ vừa

rồi. Vinh Ninh kéo đôi chân đau đi theo cô không rời.



“Rốt cuộc

anh muốn quấn quýt tôi đến bào giờ? Anh Niếp, tôi và anh rất quen thuộc

sao?” An Bảo Bối không kiên nhẫn hô một câu, Vinh Ninh vuốt mũi cười

nói, “Cho đến khi cô không tức giận nữa thì thôi?”



“Cảm ơn, tôi vốn là một người hẹp hòi, chờ tôi không tức giận nữa, đoán chừng là phải cả đời đấy, anh có thể đợi sao?”



“Nếu cô muốn, tôi sẽ không để ý mà chờ, cả đời thì cả đời.” Ba đời anh cũng nguyện ý.



An Bảo Bối lập tức không nói gì, thuộc tính của người đàn ông này là vô

lại đi? Gương mặt kia cũng không tệ, làm sao lại cứ nghĩ như vậy mãi,

nhất định phải đi theo cô đùa giỡn vô lại mới được sao? Rõ ràng hai

người không hề quen thuộc cơ mà? Cho dù anh đắc tội cô, nhưng đối với

anh mà nói, cô cũng chỉ là một người xa lạ, một người xa là như cô, tức

giận thì tức giận, cũng không nối được quan hệ tám cây tre với anh ta!



Áy náy?



Người thật sự phải áy náy là cô mới đúng chứ? Nhàn rỗi không có chuyện gì đi

quản người đàn ông nửa chết nửa sống này, kết quả gặp phải xui xẻo như

vậy, làm cho cô cũng sắp muốn làm chuyện đi tự sát.



“Cô có thể đi chậm một chút không?” Vinh Ninh đi theo sau cô, hổn hển nói, chân của

anh vốn đã đau dữ dội, cũng không biết rốt cuộc cô gái này có phải đang

thi đi bộ hay không, tốc độ đi đường muốn nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy

nhiêu, đi theo cô mà đau hết cả chân.