Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 28 : Tôi có lòng mà không có sức với anh (1)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


Hai người một lớn một nhỏ liếc nhìn nhau, cùng duỗi một tay ra vỗ vào nhau, hai bên cùng chỉnh lại quần áo của mình, đồng thanh nói, “Không thể để

cho thằng nhóc kia thực hiện được mưu kế!”



+++



Bên bờ hồ thành phố A ---



Nửa người trên của An Bảo Bối cứng ngắc, không động đậy nổi. Không phải cô

không muốn thả lỏng mình một chút, mà là Vinh Ninh trên người luôn ôm

lấy cô, được một lúc lâu, cả hai đều không nói thêm gì, An Bảo Bối không nhìn rõ mắt hắn, không biết có phải hắn đang ngủ hay là thế nào hay

không.



Ánh trời chiều lặn về phía tây, hoàng hôn mờ ảo cũng sắp

biến mất, ánh mắt người đi đường nhìn qua đây, thấy đôi trai gái kỳ quái này, một lúc lâu cũng quen dần, thật sự là một kiểu hẹn hò khác lạ.



Gió nhẹ quét qua, nhiệt độ chiều tối cũng dần lạnh hơn, cũng may trên người có một người nào đó đang nằm sấp, hắn vẫn luôn ôm cô vào lòng, chắn đi

bao gió lạnh.



Aiz, đã muộn thế này rồi, cô nên về nhà, không thì

Trác Nhất Phong họ sẽ lo lắng, quan trọng nhất vẫn là cục cưng, nhưng

trên người lại có một người đàn ông đang nằm sấp, khiến cô thật sự không biết nên làm gì cho phải, vốn có thể đẩy hắn ra, rồi mặc kệ mà chạy đi, nhưng vừa nghĩ tới nét mặt cô đơn kia, cô lại không đành lòng đẩy ra,

cho nên để mặc mình ngồi như khúc gỗ. Khó trách dù là trước kia hay là

bây giờ An Kỳ vẫn luôn mắng mình, bình thường không có việc gì thì đúng

là một người tốt đến ngu ngốc, không biết từ chối yêu cầu của người khác như thế nào; tình nguyện để mình như đồ ngốc bị người ta bám lấy không

buông; vẫn luôn rèn luyện để mình có thể lạnh nhạt hơn, từ chối yêu cầu

của người khác, nhưng dường như không có tác dụng gì. Bản tính cả đời

người đã vậy rồi, dù qua bao năm cũng vẫn vậy, không đổi được. Giống như bây giờ, rõ ràng cô mới chỉ gặp người đàn ông cực giống Vinh Ninh này

có hai lần, hơn nữa hắn ta còn quấy rầy buổi xem mắt của cô; lại còn

đánh rơi trái dưa hấu của cô lần trước, lần này lại còn đụng trán với

hắn, giờ đầu vẫn còn đau đây…



Rõ ràng… nhưng cô lại không đẩy hắn ra, ngay cả từ chối một chút cũng không.



An Bảo Bối ngậm miệng, cứ như thế này cô rất khổ sở, người đàn ông này có

thể buông cô ra không? Cùng lắm thì cô nói chuyện với hắn là được, dù

sao cũng tốt hơn nhiều so với việc hai người cứ giữ tư thế này và im

lặng chứ? An Bảo Bối lơ đãng liếc ra sau đầu Vinh Ninh, làm sao người

đàn ông này… lại giống trẻ con như thế? Chẳng lẽ hắn coi cô là mẹ hắn

sao? Tìm được hơi ấm của mẹ trên người cô? Kính nhờ, dáng vẻ với tuổi

tác của hắn cũng đủ để làm cha cục cưng rồi.



Trái ngược với An

Bảo Bối khổ không thốt nên lời, lúc Vinh Ninh ôm người cô, dù thân thể

hay là tâm linh, muốn có bao nhiêu thỏa mãn thì có bấy nhiêu thỏa mãn.

Tư thế như thế này, khổ sở không chỉ có An Bảo Bối, Vinh Ninh cũng mệt

mỏi quá sức, hắn cảm thắt lưng mình sắp gãy, nhưng có sao đâu, hắn

thích! Chỉ cần An Bảo Bối vẫn ở bên cạnh, dù thế nào hắn cũng thích. Ai

biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, ai biết lúc nào mới gặp lại An Bảo

Bối được lần nữa?



Huống chi, nếu biết rõ thân phận thật của hắn, biết rõ hắn là Vinh Ninh thì phản ứng của cô sẽ như thế nào? Cho nên

phải nhân lúc này, có thể ở cùng một chỗ với cô đã là niềm thỏa mãn lớn

nhất của hắn.



Người của cô rất ấm áp, cũng vô cùng mềm mại, song
thôi, anh là cái thá gì? Tôi gặp nhiều chuyện như vậy còn chưa muốn

chết, anh là cái thá gì chứ? Đáng với cái danh đàn ông của anh sao?!”



Cô gái này tức cũng không uổng nha, Vinh Ninh kinh ngạc mà hưởng thụ cái

ôm của An Bảo Bối, nhìn người cô gầy yếu như Lâm Đại Ngọc, không ngờ sức còn so được với Lỗ Trí Thâm. Quả nhiên là bạn tốt nhất của An Kỳ, chỉ

vậy là có thể nhìn ra, người bình thường làm sao có thể kéo hắn như vậy?



An Bảo Bối thở hồng hộc, thể trọng của một người đàn ông không giống như

mấy cái rương, không thể di chuyển đơn giản như vậy. Nhưng may là người

này đã bị cô kéo lại, hừ, muốn chết trước mặt cô, cũng không xem An Bảo

Bối cô là ai, vũ khí mạnh nhất của cô và An Kỳ không phải là bản lĩnh

của phái nữ, mà là lực lượng mạnh mẽ.



“Tôi xem anh còn chết thế

nào!” Vinh Ninh bị cô kéo đến nửa nằm trên mặt đất, An Bảo Bối đi đến

trước mặt hắn, hai chân vắt qua trên người hắn, đắc ý dào dạt nhìn hắn,

“Bị dọa rồi hả? Sức tôi rất lớn, tuy không nhấc được anh lên, nhưng ít

nhất cũng có thể kéo anh!”



Vinh Ninh dở khóc dở cười nhìn cô,

ánh mắt dần dần nhìn xuống, đến bên hông của cô, thân thể đang nửa nằm

trực tiếp nằm hẳn xuống mặt đất, An Bảo Bối mặc váy không quá ngắn,

nhưng mà ở góc độ này cũng có thể nhìn thấy hết cảnh xuân bên trong.



Hắn dùng tay chống cằm, huýt sáo một cái. Người đàn ông vừa rồi mới mây đen đầy mặt, chuẩn bị đi tự sát nhìn đùi An Bảo Bối, giống như một tên du

côn đường cái vô cùng thèm ăn đòn, “Ừm, thì ra là màu hồng nhạt.”



“A? Anh đang nói gì vậy?” An Bảo Bối không hiểu Vinh Ninh bỗng dưng nói màu hồng nhạt là vật gì.



“Ừm, tôi chỉ liếc qua thôi, haha, cái màu đỏ ở trên là ô mai sao? Chậc chậc, thậm chí giống một trăm phần trăm với ô mai ở trong mấy cuốn manga vườn trường nha.”



Ô mai… hồng nhạt?



Hai từ ghép cùng với nhau, rốt cuộc An Bảo Bối cũng biết Vinh Ninh đang nói gì, loáng cái đỏ bừng

mặt, chỉ vào đầu Vinh Ninh lắp bắp, “Anh… Anh… Đồ khốn kiếp! Không chỉ

khốn kiếp, còn là một tên háo sắc!”



Nhiệt độ trên mặt An Bảo Bối dần dần tăng lên, nhanh chóng thu chân mình lại, đạp một phát vào đùi Vinh Ninh.



Cái đạp kia cũng dùng sức, dù không có giày cao gót cũng vẫn đau dữ dội.

Quan trọng nhất là, An Bảo Bối đạp vào đâu thì không đạp, lại đáp đúng

vào chỗ bị thương lúc hắn gặp tai nạn xe cộ. Vinh NInh che chân của

mình, hắn đau đến toát mồ hôi lạnh khắp người, tuy chỗ đó đã hồi phục,

nhưng không có nghĩa là có thể để bị đạp tùy tiện.



“A… đau quá! Đau chết mất!”



Hắn hét thảm thiết, muốn đau bao nhiêu thì đau bấy nhiêu, An Bảo Bối vừa

mới đang tức giận lại choáng váng, cô… Cô chỉ đạp Vinh Ninh một cái,

cũng không đến mức khiến hắn đau đến kêu trời trách đất chứ?



“Anh làm sao vậy? Đừng dọa tôi chứ! Tôi có dùng sức bao nhiêu đâu!” An

Bảo Bối bối rối, quỳ gối bên cạnh hắn, nắm tay của hắn, “Tôi thật sự chỉ đạp nhẹ thôi mà, hoàn toàn không muốn đối xử với anh như vậy?!”