Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 29 : Mẹ con tranh chấp

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


“An Kỳ, cậu biết không? Nhân lúc tớ còn có thể lạnh lùng vô tình, thì cố gắng để cho tớ dứt khoát kết thúc chuyện này đi.”



”Cậu...” An Kỳ dừng một chút, cũng không biết lời này, cô có nên nói ở trước mặt An Bảo Bối hay không.



”Cậu muốn nói cái gì?”



”Cậu hận Vinh Ninh sao? Hận đến nổi không muốn gặp lại anh ta? Hận đến...

Bất kể là vì Cục Cưng hay là vì cái gì đi chăng nữa, cả đời cũng sẽ

không đồng ý cùng người đàn ông kia gương vỡ lại lành sao?”



An

Bảo Bối kinh ngạc nhìn An Kỳ, quả nhiên có suy nghĩ giống cô, cho dù có

gặp gỡ những người tốt nhất thì cũng không bằng Vinh Ninh, An Kỳ cười

gượng gạo, đã sớm lường trước việc nếu như hỏi An Bảo Bối về vấn đề này, nhất định sẽ bị cô ấy hoài nghi rằng cô là người của Vinh Ninh, kỳ thật lập trường của cô ở giữa, quan trọng nhất vẫn là ý kiến của An Bảo Bối, cô không muốn can thiệp vào cuộc sống của An Bảo Bối, lại không muốn

nhìn thấy trong tương lai An Bảo Bối sẽ bởi vì sai lầm bây giờ của chính mình mà đau khổ suốt quãng đời còn lại, thân là bạn bè, điều cô có thể

làm chính là ủng hộ con đường mà cô ấy lựa chọn, có thể ở chỗ ngoặt, lúc cô ấy lạc đường thì giơ tay kéo lại, không để cho cô ấy (ABB) đi xa

hơn, trừ lần đó ra sẽ không có cái khác, khả năng của cô cũng chỉ có

từng đấy mà thôi.



”Không phải là không muốn, mà là không thể

nào.” An Bảo Bối hướng về phía An Kỳ cười cười, từ nhỏ đến lớn hai người tựa như là có thần giao cách cảm, có thể dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của

đối phương, trong đầu An Kỳ đến cùng có suy nghĩ gì, cô chính là biết rõ nhất.



”Tớ không hiểu rõ ý của cậu lắm.” Không phải là không

muốn, mà là không thể nào, đây còn không phải là bản thân đối Vinh Ninh

còn có cảm giác? Nếu đã còn có cảm giác như đã nói, vì sao cô phải khiến cho hai người lựa chọn lối đi ngược lại với mọi chuyện?”



An Bảo

Bối mệt mỏi, ghé đầu ở trên cửa kính xe nhìn bên ngoài mưa nhỏ rơi xuống tí tách, “Bởi vì tớ đối Vinh Ninh, đã sớm hữu tâm vô lực (có lòng nhưng không có sức).”



Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, An Kỳ nghiêng

người, nhìn gương mặt An Bảo Bối tựa như đã hiểu được gì đó, nhưng là... An Kỳ đã thấy qua đủ các loại chuyện mà làm cho con người phải hối hận

cả đời, cô nhìn cô ấy hỏi, “Chẳng lẽ cậu không hối hận?”



An Bảo

Bối không biết nên trả lời như thế nào với câu hỏi của An Kỳ, chỉ lắc

đầu, lại đột nhiên nhẹ gật đầu, An Kỳ cảm thấy thứ tình cảm gì gì đó,

xem ra vô cùng phiền toái, nhưng mà cũng hiểu được một việc, trên thế

giới này việc tốt đẹp nhất, câu dễ nghe nhất có ba chữ, không phải là

anh yêu em, mà là ở cùng nhau.



--- ------ ------ ------ ------ ------ ------mẹ con tranh chấp ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------



Nhà họ Trác.



Thường ngày cũng coi như trên dưới hòa thuận, đột nhiên lại bị vụ cãi nhau xen vào mà phá hoại hạnh phúc gia đình, hôm nay không khí có chút kỳ quái,

đây là suy nghĩ của thím Năm bảo mẫu của nhà họ Trác.



Từ trước

tới giờ Trác Nhất Phong vẫn thích cờ vây, lúc còn trẻ đã thích rồi, chỉ

là về sau vì công ty nên gác lại một chút, bước vào trung niên, sản

nghiệp lại giao cho con trai quản lý, liền tìm lại thứ mình ngày xưa yêu thích, ông là người từ nơi khác đến, còn lại sống trong một thành phố ở nước khác, truyền thống đánh cờ chính hiệu là loại trò chơi người ngoài nghề không hiểu, quản gia Ba Nã Ba, tuy mới được chỉ dạy một chút,

nhưng cũng hiểu được sơ sơ, không đủ để cùng Trác Nhất Phong đối địch

ngang hàng.



Về phần Trác Văn Dương, gọi cờ vây là hoạt động giải

trí dành cho người già, tình nguyện cầm cây gậy chơi golf thật dài, ở

trên sân cỏ to như vậy trải qua cũng còn hơn ngồi ở trước bàn cờ tựa như một thần tiên dời tới dời lui quân cờ.



Trác Nhất Phong chỉ tiếc

rèn sắt không thành thép, ngứa tay khó nhịn, rất nhiều ngày đành phải tự bản thân đánh cờ một mình, Dập Dập xuất hiện, hiển nhiên làm cho cuộc

sống lúc tuổi già của ông trở nên muôn màu muôn vẻ hẳn lên, dưới ánh mắt muốn giết người của Cục Cưng cùng Trác Văn Dương, Dập Dập ăn xong bữa

tối, mặc kệ bên ngoài nước mưa tí tách rơi xuống, vẫn như cũ ở lại nhà


Đánh bạc có thể nghiện, đánh cờ cũng giống như thế, Trác Nhất Phong thua hai ván cờ không hề gì, lại buộc Dập Dập cùng mình đánh cờ, đối với con rể

kia khăng khăng một mực, về sau, Trác Văn Dương cùng Cục Cưng đã không

dám nhìn vào, thấy Trác Nhất Phong bị tiểu quỷ Dập Dập ngược vô cùng

thảm, thật sự là cảm thấy cực kỳ đau lòng.



Dập Dập nhíu lông mày, không nghĩ tới Trác Nhất Phong trình độ chịu ngược so với Giản Chính

Hải còn giỏi hơn, chưa kịp trở về, lại bị Trác Nhất Phong kéo xuống

đánh cờ lần thứ N, bé khốn đốn mắt to chớp chớp, trong hốc mắt chứa đầy

vẻ mệt mỏi cùng nước mắt.



Nếu không phải là Tô Nhất Dạ gọi điện

thoại thúc giục, Trác Nhất Phong thật sự không muốn để cho Dập Dập đi,

cứ muốn chịu ngược, quan trọng là khó có dịp gặp được đối thủ vừa ý,

Trác Nhất Phong vốn là thích Dập Dập, hiện tại lại có thêm một phần sùng bái, trước khi Dập Dập rời đi vẫn kéo tay của bé không chịu buông, Cục

Cưng đứng ở bên cạnh nhìn, miệng bĩu lên thật cao, tình cảnh kia cứ như

Trác Nhất Phong chính là ông ngoại Dập Dập vậy, còn lại cô cùng Trác Văn Dương là nhặt ở ngoài đường, tâm tình quả thực khó chịu.



Dập Dập nhẹ nhàng lễ phép nói tạm biệt với Trác Nhất Phong, “Ông Trác, hôm nay

được ông chiêu đãi, cháu rất vui, có cơ hội cháu sẽ lại đến.”



”Được được được, khi nào đến lại đánh vài ván cờ với ông.”



Sau khi đánh nhiều ván cờ như vậy, không ngờ lại có cơ hội tìm được đường

sống trong cõi chết, Dập Dập cố ý vì sở thích của Trác Nhất Phong mà

chuẩn bị.



Trên mặt Dập Dập là vẻ tươi cười ôn hòa, “Được, dù sao

số di động của Dập Dập không phải ông Trác đã biết sao? Nếu ông Trác

muốn thì có thể gọi điện thoại.”



”Được!”



Dập Dập cố ý nhìn sang Cục Cưng, Cục Cưng bây giờ còn đang cáu kỉnh, bé vuốt nhẹ đôi môi

nhìn cô, càng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia của cô càng cảm thấy vui mừng, muốn thấy bé bị chê cười, lại không tìm hiểu một chút rốt cuộc là bé am hiểu những gì, không biết cái gì, như vậy sao có thể khiến bé mất mặt.



”Cục Cưng đi tiễn bạn trai của con đi.” Trác Nhất Phong đẩy người Cục Cưng,

Cục Cưng giơ cây dù, rất khó chịu, vốn là muốn xem Dập Dập bị chê cười, ai biết thế nhưng đột nhiên lại thành như vậy, thật là nhàm chán, ôn

thần Dập Dập cuối cùng cũng đi, cô khua chiêng gõ trống, đốt pháo còn

không kịp, huống gì còn muốn cùng tên nhóc đó tạm biệt? Như thế nào trở

thành bạn trai, vốn chính là kế tạm thời, hiện tại cái này gọi là gì

đây?



”Con biết rồi.” Cục Cưng rầu rĩ nói một tiếng rồi bước đến, cùng Dập Dập mặt đối mặt, nghiêm mặt kề sát, nhìn bóng lưng giống như

là lưu luyến không rời, trên thực tế Cục Cưng đang cắn răng nghiến lợi

thấp giọng cảnh cáo Dập Dập, “Tôi mới không tin trên thế giới này thật

sự có cái gì gọi là thiên tài, chỉ là có người từ nhỏ liền am hiểu cái

gì, không am hiểu cái gì mà thôi, đừng nghĩ cho rằng chuyện hôm nay liền như vậy là xong, một ngày nào đó, tôi sẽ hảo hảo giáo dục anh, cái gì

gọi là thủ đoạn đối nhân xử thế.”



Cô nói rất kiêu ngạo, Dập Dập

che miệng cười ngớ ngẩn một tiếng nói, “Tôi cho tới bây giờ đều chưa

từng nghĩ qua rằng sẽ đối địch với cậu, tiểu nha đầu, muốn đấu cùng tôi

cậu còn vô cùng non nớt đấy.”



Không đếm xỉa đến bộ dạng tức giận

của Cục Cưng, Dập Dập nheo mắt mỉm cười nói, “Như vậy tôi về trước đây,

hôm khác gặp lại, cô bạn gái nhỏ.”



“Bạn gái nhỏ” mấy chữ này bị

Dập Dập vô cùng nhấn mạnh, hướng về phía cô vẫy tay, ngồi vào trong xe, ô tô chậm rãi tiến về phía trước, Dập Dập ngồi ở trên ghế sau khẽ nghiêng đầu.