Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 29 : Mẹ con tranh chấp (2)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
Edit: hồ ly ăn gà
Beta: VinJR
“Bạn gái nhỏ” mấy chữ này bị Dập Dập vô cùng nhấn mạnh, vẫy tay về phía cô, ngồi vào trong xe, ô tô chậm rãi tiến về phía trước, Dập Dập ngồi ở ghế sau khẽ nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào bóng dáng mấy người nhà họ Trác, xem ra cậu lại tìm được chổ có thể mặc sức vui đùa rồi, nói tóm lại là ngày hôm nay có chút kịch tính, tuy không giống với những gì cậu nghĩ, thế nhưng cũng không làm mất đi hứng thú chơi đùa của cậu, nhà họ Trác, xem ra nơi này sẽ biến thành chỗ cậu ở lại thời gian dài rồi.
Dập Dập hài lòng quay đầu lại, Cục Cưng muốn xem vỡ kịch của cậu? Phỏng chừng cô còn phải đợi dài dài, không nên dễ dàng nói khuyết điểm của mình cho người khác biết, đây chính là đạo lý cơ bản, cậu làm sao lại ngu ngốc phơi bày điểm yếu của mình ra trước mặt Cục Cưng chứ?
Suy nghĩ không bao lâu, liền chạm mặt lưới qua một chiếc xe con khác, nhìn đầu xe có chút quen quen, liền quay đầu kiểm tra bảng số xe, rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân đến cùng vì sao lại quen thuộc, đây không phải là xe của Phương Trạch Tây ư, ban đêm còn có mưa phùn, cậu nhìn không rõ lắm, nhưng dám chắc chắn chỗ ngồi phía sau xe Phương Trạch Tây bên trong có một người phụ nữ, cậu có chút kỳ quái nhìn bóng lưng của người phụ nữ, cảm thấy có chút quen, đi đến hướng nhà họ Trác, xem ra hẳn là An Bảo Bối, mẹ của Cục Cưng, chỉ là có chút kỳ lạ vì sao An Bảo Bối lại ngồi xe Phương Trạch Tây về, tên Vinh Ninh kia lại chạy đi đâu?
Trước tiên để nghi vấn qua một bên, xem ra hôm nay thật đúng là không có duyên với An Bảo Bối, đợi cô lâu như vậy, cho đến khi mình đã ngồi xe chuẩn bị về nhà, rốt cuộc vị nữ chính kia trở về, xem ra hai người bọn họ thật đúng là không có duyên, không được gặp mặt một lần.
Không đúng, đợi một chút... Dập Dập sờ lên cằm, nhẹ nhàng nhíu lông mày lại suy nghĩ, cái này cũng không thể nói như vậy, có lẽ tương lai còn có thể phát sinh chuyện gì cũng không biết được, tóm lại, xem ra hết thảy còn phải xem xét lại.
Trước cửa nhà họ Trác, Trác Nhất Phong vừa mới tiễn Dập Dập lên xe rời đi, mới vừa quay đầu lại, liền truyền tới tiếng động cơ xe, một chiếc xe hơi cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua, đột nhiên dừng lại ở trong sân.
”Là ai vậy?” Trác Nhất Phong hỏi, lái xe từ trong xe chạy tới, giơ cây dù đi về hướng chỗ ngồi phía sau xe mở cửa xe ra, “An tiểu thư, đã đến rồi.”
“Hả...” An Bảo Bối gãi gãi đầu, vẫn luôn đang suy nghĩ chuyện Vinh Ninh thiếu chút nữa quên mất trong nhà còn có một ông già Trác Nhất Phong này, Trác Nhất Phong từ trước đến nay luôn cảm thấy áy náy đối với mình, hôm nay lòng bàn chân cô bị thương mặc dù không liên quan đến Trác Nhất Phong, nhưng nếu sau khi Trác Nhất Phong nhìn thấy, nhất định sẽ tự trách, vì sao trong buổi xem mắt trong nhà hàng không đợi mình tới cùng, làm hại cô không khỏi bị mắc mưa lại bị thương.
Mới vừa xuống xe, An Kỳ giơ cây dù đi tới, đỡ lấy người An Bảo Bối, thuận tiện mở cây dù giúp cô, Trác Nhất Phong vừa nhìn thấy An Bảo Bối đi đứng bất tiện, quả nhiên là không sợ dính mưa chạy tới, “Đây là thế nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại bị thương?”
”Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận làm rơi giày, sau đó dẫm lên trúng mảnh kính bể, nghỉ ngơi một hai ngày liền không sao.”
Không cần mấy người giúp đỡ, phòng An Bảo Bối ở dưới lầu dùng một chân còn lại lanh lẹ trở về phòng, mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau mấy giây, cúi đầu ủ rũ đi vào, Cục Cưng đi theo sau lưng mấy người lớn, sắc mặt bình tĩnh nhất.
Sau khi đi vào phòng, An Bảo Bối ngồi ở trên giường, An Kỳ cùng Trác Văn Dương giống như tội phạm cùng đứng ở phía đối diện An Bảo Bối không nhúc nhích, cúi đầu, không dám nhìn vào mặt An Bảo Bối.
”An Kỳ, Trác Văn Dương, tôi xem hai người một người là bạn tốt của tôi còn một người là người thân tôi tin tưởng, nhưng tôi lại không ngờ, An Kỳ, cậu thế nhưng cùng Vinh Ninh ngồi chung một thuyền, lén lút ở trong tối liên lạc với anh ta, về phần em...” An Bảo Bối nhìn về phía Trác Văn Dương, “Chị hết sức cảm kích em về tất cả mọi chuyện, nhưng chị cũng không nghĩ đến, chị giao con gái chị cho em, em lại mang bé trở về thành phố A đi tìm Vinh Ninh, còn gạt chị nói rằng Cục Cưng ở Australia.”
An Bảo Bối cắn môi, cô hiện tại không biết mình tức giận cái gì, đã từng nghĩ rằng bạn thân cùng người nhà vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội cô, rời xa cô, chưa từng nghĩ đến việc bây giờ mình cũng bị bạn thân cùng người nhà vứt bỏ, bị lừa gạt, lúc này, nói cô không nổi giận chính là giả.
Bị điểm tên An Kỳ cùng Trác Văn Dương không dám hé răng một câu, lúc trước đã thề son sắt ở trước mặt An Bảo Bối chính là hai người bọn họ, mặc dù hai người chỉ có thể coi là người ngoài cuộc, một là không lay chuyển được Cục Cưng bướng bỉnh khóc lóc, một bên thì bị Vinh Ninh bắt lại thi hành nhiều loại vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, mặc dù cũng coi như giữ được lời thề lúc trước với An Bảo Bố, nhưng cũng tính là gián tiếp phản bội cô ấy, mình không giết người, người lại bởi vì mình mà chết, cũng là ý như vậy càng khiến mọi việc thêm nghiêm trọng.
Rốt cuộc là vì sao An Kỳ phản bội lại giao hẹn với An Bảo Bối, Cục Cưng cũng không biết, nhưng Trác Văn Dương là vô tội, nếu như nhất định nói có tội thì đầu sỏ gây nên chỉ có thể là mình, mà không phải là Trác Văn Dương, Cục Cưng không hiểu nổi, vì sao An Bảo Bối lại trút toàn bộ tức giận lên người Trác Văn Dương, mọi chuyện đều là tự mình quyết định, Trác Văn Dương có liên quan gì?
Cục Cưng cảm thấy An Bảo Bối làm mọi chuyện to ra, lại trút tất cả bất mãn trong lòng mình hết lên trên người khác, cô thậm chí còn không muốn nghe An Kỳ cùng Trác Văn Dương giải thích, liền bắt đầu nhận định hai người này phản bội cô, ngược lại cảm thấy mình là người bị hại vô tội nhất.
”Con không hiểu, rốt cuộc mẹ muốn rụt đầu vào mai rùa bao lâu!” Cục Cưng tức giận bất bình vung nắm tay, bé biết An Bảo Bối cũng không phải là cái loại thích đỗ chuyện không hài lòng lên người khác, cho là mình trước giờ đều không có làm sai, sai lầm là người khác, xã hội thay đổi mỗi ngày.
Bé hiểu An Bảo Bối... Hẳn là nên đơn thuần một chút, tức giận thì tức giận, nhưng sẽ không giống như hôm nay, ngay cả người khác giải thích đều không chịu nghe liền trực tiếp kết luận người khác lừa gạt cô, làm chuyện có lỗi với cô.
”An Cục Cưng.” An Bảo Bối tức giận mắng chửi, “Mẹ còn chưa tìm con tính sổ, con còn dám lớn tiếng trước mặt mẹ? Rốt cuộc con có coi mẹ là mẹ của con hay không?”
An Bảo Bối thích thi hành chính sách giáo dục đối với Cục Cưng, chính là ngay cả khi Cục Cưng vẫn luôn không muốn hỏi cha mình là ai, nhưng lúc ở Pháp, cô rõ ràng dặn đi dặn lại, tuyệt đối không thể để cho Vinh Ninh biết rõ sự tồn tại của bé, nếu như Cục Cưng nhất định muốn gặp cha, đến khi nào thích hợp cô sẽ để bé cùng Vinh Ninh gặp nhau.