Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 29 : Mẹ con tranh chấp (3)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
Edit: loverex
Beta: meoancamam
Nhưng mà khi còn ở nước Pháp, rõ ràng cô đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối không thể để cho Vinh Ninh biết được sự tồn tại của cô. Nếu như Cục Cưng nhất định muốn gặp cha thì đến một lúc nào đó cô sẽ để con và Vinh Ninh gặp nhau. Nhưng mà... khi còn cách thời gian An Bảo Bối đã dự định rất dài thì Cục Cưng đã lừa dối cô, còn có Trác Văn Dương cùng nhau lừa dối cô mà trở về thành phố A gặp mặt nhận nhau với Vinh Ninh.
Từ đầu tới cuối người bị giấu giếm chỉ có một mình cô mà thôi. Cho dù nói thế nào đi nữa thì ít nhất cô cũng là người giám hộ pháp lý của Cục Cưng, dù coi như Vinh Ninh được tính là người trong cuộc nhưng tại sao cô lại là người bị lừa dối, để cho cô lại là người cuối cùng biết được chân tướng sự thật.
“Nếu như con không coi mẹ là mẹ của con thì con cũng sẽ không cùng cậu nhỏ trốn mẹ trở lại thành phố A, cố ý gặp mặt cha!”
Cha, một chữ giống như quả bom trong hồ nước sâu làm An Bảo Bối đột nhiên thấy kinh hãi, nước mắt rơi như mưa:“Con vẫn muốn có cha đúng không? Cho dù lúc trước mẹ hỏi con có khi nào nghĩ đến muốn có cha không thì con vẫn luôn trả lời không có hứng thú. Ba chữ kia là giả có đúng không? Bây giờ con đã gặp Vinh Ninh nên con muốn ở cùng hắn, không muốn tiếp tục sống cùng mẹ có đúng không?”
An Bảo Bối cảm thấy trái tim mình như bị xé nát, cho tới chuyện cô luôn lo lắng sẽ xảy ra, cuối cùng đã xảy ra trước mắt cô.
Cho tới nay, cho dù là cái gì, chỉ cần có được thì sẽ có lúc mất đi, cho nên cô mới trôi qua cuộc sống dè dặt như vậy, chính là vì sợ có một ngày cô sẽ mất đi toàn bộ. Đến lúc đó cô sẽ không có gì cả giống như lúc ban đầu, đau lòng không lời nào tả hết. Nhưng mà lúc bụng bầu còn chưa lộ rõ, cô đã nhận ra trên thế giới này rốt cuộc vẫn còn có một bảo bối cho dù lo lắng như thế nào thì cũng sẽ không rời xa mình, đó chính là cốt nhục của cô và Vinh Ninh, Cục Cưng.
Cô cho rằng Cục Cưng sẽ không rời xa cô, sẽ không vứt bỏ cô, cho đến khi Cục Cưng vẫn còn rất nhỏ, đột nhiên xem ti vi rồi nghiêng đầu phát âm có chút ngọng, gọi ngôi sao nam nào đó trên ti vi một tiếng cha thì tiếng chuông cảnh báo luôn không hoạt động cuối cùng cũng vang lên.
Cô sợ một ngày nào đó Cục Cưng muốn đi tìm Vinh Ninh, người cha ruột thịt của bé. Vì vậy mà cho dù Cục Cưng còn nhỏ, có lẽ có một số việc còn không hiểu được nên cô mới có thể quyết định nói chuyện về Vinh Ninh cho bé biết, để cho bé chuẩn bị tốt tâm lý, nói như vậy thì cũng sẽ không nhớ tới sự tồn tại của người cha quá mức.
May mắn là Cục Cưng cũng coi như là vô cùng không chịu kém cỏi. Cho tới giờ cũng không nói tới cha trước mặt cô, giống những đứa trẻ cùng tuổi khác mà cãi nhau vì muốn cha. Ngay cả bình thường cô không cẩn thận nhắc tới Vinh Ninh những lúc xúc động thì Cục Cưng cũng không có chút hứng thú nào, còn nói rất phiền.
Cô vẫn luôn vô cùng vui mừng với thái độ của Cục Cưng đối với Vinh Ninh. Thế nhưng cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới vậy mà Cục Cưng lại nói dối cô, lén lút gặp Vinh Ninh, mà chính cô cũng xui xẻo như thế, vừa về nước ở chưa được mấy ngày thì đã gặp lại Vinh Ninh.
“Không phải phòng của con cũng có phòng vệ sinh sao? Không có việc gì chạy xuống tầng dưới làm cái gì?” Trác Nhất Sơ thấy kì quái hỏi.
“À...” Trác Văn Dương miễn cưỡng trả lời: “Phòng vệ sinh trong phòng của con con không đi được, vẫn là phòng vệ sinh của phòng khách ngồi thoải mái!”
“Không phải là con bị bệnh trĩ đấy chứ? Đó cũng là bệnh, nên chữa!” Trác Nhất Sơn khó có được sự quan tâm.
“...” Anh khi nào thì bị trĩ rồi, Trác Văn Dương đổ mồ hôi lạnh. “À! Thay đổi cách chữa trị một chút! Ở đây không có việc gì, cha, người tiếp tục chơi cờ đi, Cục Cưng rốt cuộc cũng trở lại, chúng ta... Mấy người bọn con đang cùng bé chơi trò chơi đấy mà, có thể có chút ầm ĩ, người không cần để ý!”
“Đừng đùa quá muộn, chị của con vẫn còn bị thương đấy, Cục Cưng vừa mới ngồi máy bay trở lại đoán là vẫn còn chênh lệch múi giờ, ngày mai công ty còn có một cuộc họp trọng yếu con cũng đừng quên.”
“Vâng...”
Rốt cuộc bước chân cũng biến mất trên tầng, Trác Văn Dương âm thầm thở phào một hơi, tiếp tục gõ cửa nhẹ giọng nói: “Nhìn xem, Cục Cưng, mau ra đây đi, ông ngoại cũng đã nghi ngờ, nếu cháu còn không ra thì ông ngoại sẽ lo lắng!”
Bên trong vẫn không có âm thanh gì, mặc kệ Trác Văn Dương gõ cửa đến như thế nào, nói chuyện nhẹ nhàng đến như thế nào.
Xem ra chuyện này, cởi chuông thì cần người buộc chuông rồi, người nào nói ra lời nói làm Cục Cưng thương tâm muốn chết nên đứng ra xin lỗi và giải thích với Cục Cưng. Trác Văn Dương nhìn phòng của An Bảo Bối một chút, đành phải bỏ qua ý nghĩ gọi Cục Cưng ra ngoài, đi qua đó.
Trong phòng An Bảo Bối, từ lúc Trác Văn Dương và Cục Cưng cùng nhau chạy ra ngoài thì An Bảo Bối liền từ khóc nức nở thành khóc đến tê tâm phế liệt, cô dùng hai tay che mặt, mắt đẫm lệ, nói liên tục: “Tại sao... Tại sao tôi lại nói ra những lời như vậy trước mặt Cục Cưng, rõ ràng căn bản tôi... Không muốn nói... những lời quyết tuyệt như vậy. Nó bây giờ hận tôi lắm đây? Nó đã có liên lạc với Vinh Ninh rồi, lúc này Cục Cưng sẽ hoàn toàn rời khỏi tôi, sẽ đi tìm Vinh Ninh sao?”
An Kỳ nhíu mày nhìn cô, cho tới nay luôn cho rằng bất kể bao nhiêu năm về sau An Bảo Bối cũng sẽ không thay đổi. Hôm nay có chuyện của Vinh Ninh, cũng có chuyện vừa nãy của Cục Cưng thì cô mới nhận ra rốt cuộc mấy năm nay An Bảo Bối thay đổi nghiêm trọng bao nhiêu.