Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 29 : Mẹ con tranh chấp (4)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


Edit: chery98



Beta: VinJR



An Kỳ nhíu mày nhìn cô ấy, cho tới giờ cô vẫn cho rằng là cho dù trải qua bao nhiêu năm nữa thì An Bảo Bối cũng sẽ không thay đổi. Hôm nay vừa xảy ra chuyện của Vinh Ninh và chuyện với Cục Cưng, cô mới biết mấy năm nay An Bảo Bối đã thay đổi nghiêm trọng như thế nào.



Đã từng có một An Bảo Bối luôn biết vươn lên, cho dù trời có sập xuống cũng không sợ, mà hôm nay đúng như lời của Cục Cưng nói, An Bảo Bối bởi vì sợ mà núp mình trong vỏ rùa không chịu đi ra, cô ấy sợ tất cả những thứ đang có bên người lại mất đi một lần nữa, vẫn luôn cho rằng cả đời Cục Cưng sẽ ở bên cạnh cô ấy không xa rời, nhưng cũng luôn luôn lo lắng sau khi Cục Cưng gặp Vinh Ninh, VInh Ninh sễ cướp đi Cục Cưng của cô ấy, cô ấy trở nên đa nghi, mỗi ngày trôi qua với hoang mang.



Cho dù không phải là An Bảo Bối nhưng cô cũng hiểu được khủng hoảng trong nội tâm của cô ấy. Loại chuyện lấy được lần nữa xau khi mất đi cũng chỉ xảy ra một lần, cũng giống như sau này bị rắn cắn, thì vẫn còn sợ tới mười năm, cô ấy sợ, rất sợ rất sợ.



Thấy bạn mình đã thay đổi, cô cũng không biết rốt cuộc nên nói gì, làm gì. Cho cô ấy một cái bạt tai để cô ấy tỉnh tấo một chút đối diện với cuộc sống, hay là nói chuyện nghiêm túc với cô ấy như một người từng trải đầy kinh nghiệm? Dễ dàng nhận thấy, An Kỳ không lựa chọn hai loại người đó, cô đi tới, ngồi ở mép giường ôm người An Bảo Bối, vỗ nhẹ lên lưng cô ấy. “Đừng khóc.” Trừ hai chứ đó ra thì chỉ có im lặng.



Trác Văn Dương đi vào phòng thì thấy An Bảo Bối nằm trong ngực An Kỳ khóc thút thít, lẳng lặng đóng cửa lại, tay chân có chút luống cuống, sau khi im lặng mấy giây, anh chỉ có thể than thở nhìn người chị cùng cha khác mẹ của mình, than thở: “Cục Cưng nhốt mình trong phòng vệ sinh không ra, gọi thế nào bé cũng không mở cửa, lần này còn nghiêm trọng hơn so với quá khứ, e thấy bé sẽ không ra nhanh đâu. Vừa rồi nhìn thấy ba, em nói dối lừa ông, nhưng mà cũng chỉ có thể gạt ông một đêm, tính cách của Cục Cưng rất cố chấp, em sợ rằng bé sẽ ở trong phòng vệ sinh mấy ngafy cũng không ra, đến lúc đó hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”



An Ký tiếp tục vỗ lưng An Bảo Bối: “Bọn mình điiều biết những lời vừa rồi của cậu chỉ là những lời tức giận, thật ra thì Cục Cưng cũng biết, nhưng mà những lời kia lại được nói ra từ miệng của cậu, cho dù bé biết những lời kia chỉ là lời tức giận trong lòng cũng sẽ có bóng đen, vợ chồng không thù nhau qua đêm, mẹ con cũng giống như thế. Cho dù như thế nào, vì những lời vừa rồi cậu nói với bé, đứng trước mặt Cục Cưng, xin lỗi bé, bé còn nhỏ, chỉ cần cậu nói cho tốt thì bé sẽ tha thứ cho cậu. Cho dù tính cách, tư tưởng của bé có người lớn đến đâu thì vẫn là một đứa trẻ, Một người ở lâu trong phòng vệ sinh cũng sẽ bị bệnh. Đi xin lỗi bé, hai mẹ con các người nói chuyện cho tốt một chút.”



Có lẽ là lời của An Kỳ có tác dụng, An Bảo Bối lau khô nước mắt, gật nhẹ. Cô ở đây nỉ non cũng chẳng có ích gì, cô nên chịu trách nhiệm với những lời vừa nói với Cục Cưng.



“Như vậy là được rồi.” An Kỳ đỡ An Bảo Bối đứng dậy, Trác Văn Dương vội vàng đi tới đỡ cánh tay còn lại của cô. Nhờ hai người nâng đỡ, An Bão Bối đi tới phòng vệ sinh mà Cục Cưng đang trốn.



An Bảo Bối gõ nhẹ lên cánh cửa đang đóng chặt, giọng nói nhẹ nhàng: “Cục Cưng, là mẹ đây.”



Cục Cưng vẫn đang một mực im lặng, bị giọng nói của An Bảo Bối làm cho giật mình. Bé vẫn tiếp tục ở trong bóng tối lắc đầu không lên tiếng. Bé không muốn nói chuyện, càng không muốn nói chuyện với An Bảo Bối!



“Cục Cưng…” An Bảo Bối lẩm bẩm gọi tên bé, An Kỳ và Trác Văn Dương liếc mắt nhìn nhau một cái, như có thần giao cách cảm, cũng vỗ vai An Bảo Bối một cái, hai miệng cũng đồng thanh: “Bọn mình (em) không quấy rầy cậu (chị).”



Hai người cũng rơi khỏi hiện trường, ttrốn ở mọt góc xa hơn, âm thàm theo dõi diễn biến giữa An Bảo Bối và Cục Cưng lúc đó.
“Mẹ…” An Bảo Bối líu lưỡi, đối mặt vói nghi vấn của Cục Cưng, cô không biết nên nói như thế nào cho tốt.



Rõ ràng chỉ là đi tìm Vinh Ninh, An Bảo Bối cũng đã nổi giận xù lông như gà mẹ che chở gà con. Nếu như bé thật sự làm như lời An Bảo Bối nói, nghĩ một chút chắc An Bảo Bối hẳn là đã phát điên lên mất.



“Con cũng biết.” Cục Cưng dung tay vẽ vòng tròn trên mặt đất: “Con muốn đi gặp ông ấy một chút, muốn biết ông ấy là dạng người gì, có thể để cho mẹ nhớ mong lâu như vậy, cũng muốn biết long dạ ông ấy đen tối như thế nào, lại có thể vứt bỏ mẹ, lừa mẹ, nhưng mà lại có thể để cho mẹ không hận được ông ấy, vẫn luôn yêu ông ấy…”



“Con…” Cục Cưng còn chưa nói hết, An Bảo Bối vội ấp úng phản bác: “Con nói bậy! Mẹ mới không… Mẹ mới…” Cô cúi đầu, trên mặt vẫn đỏ ửng, nhưng mà giọng nói phản bác nho nhỏ: “Mẹ mới không nhớ mong hắn, cũng không nhớ hắn, càng không tiếp tục yêu hắn. Mẹ không hận hắn, không sai, nhưng mà đó cũng không có nghĩa là trong long tôi còn vị trí cho hắn…”



“Vậy sao mẹ lại đỏ mặt?” Cục Cưng không thuận theo, muốn chọc phá cô: “Tiếng trả lời lại nhỏ như thế?”



“Mẹ mới không như thế đâu?!” Cô sẽ không thừa nhận trước mặt Cục Cưng ý nghĩ chết tiệt đó.



“Phải không?” Cục Cưng nhìn cô một cái: “Nếu như những lời mẹ nói đều là thật, vậy vì cái gì mà lúc ru con ngủ, ánh mắt nhìn con lại hiền từ phức tạp như vậy? Vì sao lúc nhìn bộ dạng khi ngủ của con, lại khẽ thở dài? Vì sao có lúc lại cầm hộp kỉ niệm của bà ngoại có đồ của Vinh Ninh, lén lau nước mắt?”



An Bảo Bối kinh ngạc, vốn tưởng rằng chút chyện cô làm trong tối Cục Cưng không biết, ai biết bé lại lén lút.



“Con nói gì vậy, cho dù mẹ có nhiều phản ứng như vậy cũng không phải vì Vinh Ninh!” An Bảo Bối hét to lên.



“Không phải là vì cha vậy thì vì cái gì? Con thấy mẹ là vì con lớn lên giống ông ấy vô cùng, cho nên lúc nhìn mặt con, mẹ luôn suy nghĩ vẩn vơ.”



“Mẹ mới không có!” An Bảo Bối tiếp tục phản bác: “Con lớn lên giống Vinh Ninh chỗ nào.”



“Hừ!” Cục Cưng nghiêng đầu qua: “Ông nội, bà nội, anh chị em của cha và những người quen biết đều nói như vậy.”



“Con!” An Bảo Bối cố ý tức gận, nhưng trong lòng lại thừa nhận, Cục Cưng rất giống Vinh Ninh, thậm chí như từ cùng một khuôn khắc ra, căn bản một chút cũng không giống cô, ngay cả trí thông minh cũng giống như vậy. Nhưng mà, như vậy cũng không thể chứng minh là mình còn yêu Vinh Ninh.