Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 30 : Cha thật cặn bã (1)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


Cục Cưng và Vinh Ninh quả thật rất giống nhau, thậm chí như một khuôn khắc

ra, không có một chút nào giống như cô, ngay cả trí thông minh cùng với

sức sống tràn trề đó cũng vậy, nhưng điều này không đồng nghĩa là cô còn yêu Vinh Ninh, chỉ là… Cô nhìn thấy sự giống nhau của bọn họ rồi sau đó sẽ nhớ về khoảng thời gian yêu đương của cô với Vinh Ninh mà thôi!



Cô mở miệng, lảng tránh chuyện này “Con có thật mới ở cùng Vinh Ninh vài

ngày sao? Như thế nào mà hắn biết tất cả mọi người đã gặp qua?”



“Mẹ đừng đánh trống lảng chứ, lúc nào mẹ cũng như thế này cả, không trả lời được vấn đề là lựa chọn trốn tránh!” Cục Cưng nhíu mày, An Bảo Bối lại

không thẳng thắn làm cho bé khó chịu, nếu như mẹ thừa nhận thì có chuyện gì nào? Bé cũng không nghĩ mẹ cùng Vinh Ninh sẽ một lần nữa ở cùng nhau đâu, ly biệt sau phùng trùng gì gì đó… Bé…Bé thật sự không thích, không muốn An Bảo Bối đi làm chuyện đó đâu nha!



“Mẹ không có…” Giọng

cúa An Bảo Bối thấp đi rất nhiều, Cục Cưng…nói gì vậy a, rõ ràng cô mới

là mẹ của Cục Cưng, mà không hiểu sao bé mới giống người lớn cỡ nhỏ đến

giáo dục mình…



“Thôi” Cục Cưng mang bộ dáng lười phải so đo với

cô “Nếu mẹ không muốn thừa nhận thì quên đi, con cũng không muốn ép buộc mẹ đâu, không thì người ta lại nói con không kính già yêu trẻ nữa..”



An Bảo Bối nghẹn lời, há hốc miệng “Con không nói không ai bảo con là quỷ linh tinh đâu, nhưng Cục Cưng à, dù gì Vinh Ninh cũng là cha ruột của

con nha, con không thể cứ mang tâm tình như vậy mà đi gặp hắn, cùng hắn

sống chung được.” Nếu như Vinh Ninh biết rõ Cục Cưng không thật lòng

muốn ở cùng hắn, có mục đích mới đến gần hắn, hắn sẽ như thế nào đây?

Nhất định hắn sẽ đau lòng vô cùng.



“Mặc cho con không muốn thừa

nhận, nhưng trong người con đang chảy dòng máu của hắn, hắn quả thật hoa tâm vô cùng đó nhưng hắn đối xử với người trong nhà luôn thật long, con làm như vậy, hắn sẽ rất khổ sở rất khổ sở.”



“Đó, mẹ xem đi, mẹ

không phải là luôn nghĩ cho hắn, nhớ đến hắn, nếu không, làm sao mẹ vì

hắn mà suy nghĩ? Mẹ đừng xem mình là thánh mẫu, trời sinh không hại ai…”



Nghe xong lời Cục Cưng nói, mặt An Bảo Bối đen đi một nữa, tên tiểu quỷ này… Đúng là không giống cô thật.



“Con chẳng qua không thích bộ dạng mẹ lúc nào cũng muốn trốn tránh cả, cũng

không muốn khi trở về thành phố A mẹ lại biến thành người khác, không

phải là chính mình. Mẹ cùng nói mình đã qua tám năm, mặc kệ rằng mẹ

không phải lúc nào cũng nhớ đến hắn, nhưng mà lúc nào cũng trốn tránh


Vừa nói

xong Cục Cưng lại ngáp một cái, hôm nay mệt quá, thực sự là rất mệt mỏi, mệt thân lại mệt não, bé cảm giác bản thân không còn là của mình a…



“Kì thực…” Từ lời bác sĩ cùng Cục Cưng nói ra, mới làm An Bảo Bối nhận ra

rõ ràng, Vinh Ninh ở trước mặt cô không có một phần giấu diếm. Đây coi

là cái gì? Từ bỏ cô, người kia nên sống thật tốt, mà không phải ở cái

dạng này…Người kia, như thế nào lại lái xe không cẩn thận đến như vậy?



Cục Cưng đảo hai con mắt “Nghe nói cha bị tai nạn xe là tám năm trước lúc

nửa đêm giáng sinh nha, mẹ nói hắn có ngốc quá không? Ai lớn rồi mà còn

lúc mùa đông tuyết lớn lại lái xe chạy băng băng trên đường cao tốc chứ? Không xảy ra tai nạn xe mới là lạ đó, lúc bị tai nạn nghiêm

trọng, chiếc xe đánh bay luôn cả lan can, lật lăn long lốc vài cái trên đường núi, về sau do cha may mắn thoái khỏi đó mau, bằng không lúc xe

bị nổ tung không phải đem mạng của mình đi xuống gặp diêm vương

sao? Nhưng lúc mảnh vỡ xe hơi bắn trúng đầu hắn, đúng là không chết

nhưng cũng suýt chút nữa biến thành người thực vật. về sau may là thoát khỏi hiểm nguy, nhiều nhất là bị mất trí nhớ thôi. Thì sao nào, một hai năm ký ức đổi lại một cái mạng, tính như thế nào, cũng là vô cùng có

lời a.”



Cục Cưng nói thản nhiên giống như bình thường mặt trời

lúc nào cũng lên từ đằng đông, lặn về phía tây. An Bảo Bối lại nghe trái tim lộp bộp vài tiếng, thân thể không nhịn được giật giật, sao Cục Cưng lại nói mọi chuyện có vẻ đơn giản như vậy? Nếu không phải thần hộ mệnh

luôn theo sát người hắn, đừng nói là người thực vật, trận tai nạn kia sẽ lây luôn cái mạng của hắn.



“Con chỉ nói về Vinh Ninh mà thôi,

làm sao mẹ lại phản ứng lớn như vậy?” Cục Cưng cô ý nghiêng đầu, nhìn

mặt An Bảo Bối từ dưới lên trên.



“Này…Đây là phản ứng bình

thường, ai nghe chuyện tai nạn kinh khủng như vậy sao lại không có nửa

điểm phản ứng chứ?” Cô trong lòng đang kiếm cớ cho bản thân mình.



“Thật vậy sao?” Cục Cưng ung dung nói ra một câu.” Cơ mà lúc trước con được

nghe kể lại, phản ứng gì con cũng không có nha. Mẹ à, mẹ thật là người

dễ xúc động a”



“A…mẹ… ừm..” An Bảo Bối gãi gãi.