Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 30 : Cha thật cặn bã (2)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


Edit: maclyca



Beta: Mẫu Tử Song Linh



Sức khoẻ của Vinh Ninh không được tốt lắm, cũng may trừ lên cơn sốt ra

thì không có tình huống gì khác thường, ít nhất không biến thành kẻ ngu, hoặc là biến thành ngơ ngác, cùng anh nói chuyện còn có chút phản ứng.



Phương Trạch Tây đứng ở bên cạnh giường bệnh của hắn, thỉnh thoảng nâng mắt kính lên kiểm tra phản ứng của Vinh Ninh.



“Khá tốt, ngoại trừ lên cơn sốt ra thì không có gì khác thường, chân

còn đau phải không? Có muốn tiêm một liều giảm đau không?” Phương Trạch

Tây hỏi, việc này vốn là do bác sĩ phụ trách, người bệnh không có quyền

phản bác, nhưng mà vị nằm trên giường bệnh này, nếu có thể như những

người bệnh khác ngoan ngoãn nghe lời, như vậy cũng không cần ở trước mặt của anh hỏi cái vấn đề lãng phí thời gian cùng tình cảm.



Quả nhiên giống như suy nghĩ trong lòng, Vinh Ninh yếu ớt híp mắt, liếm nhẹ đôi môi khô khốc như cũ nói, “Không cần.”



Hầu như lần nào hắn cũng trả lời như vậy, Phương Trạch Tây để bệnh án

trên tay xuống có chút suy sụp ngồi ở trên ghế cách hắn không xa, “Nếu như đau đến không nói được, tôi cũng mặc kệ, ngày thường anh đều đến

chỗ cha tôi mát xa, bất quá kể từ sau khi Cục Cưng trở về, tôi thấy anh

thay đổi, mấy chuyện ngày thường hay làm đều không làm nữa, ngay cả

thuốc giảm đau cũng không tiêm.”



“Cho dù là ngày thường tôi vẫn hay đánh nhau sao?”



“Phải.” Vinh Ninh hỏi như vậy, lập tức làm cho Phương Trạch Tây cứng

lưỡi, “Đúng đúng đúng, ngài rất kiên cường, ngoại trừ lần trước phẫu

thuật sau, ngay cả thuốc gây tê cũng không dùng qua.”



“Ừ.”

Vinh Ninh còn đang giả bộ kiên cường, “Thứ kia sẽ làm xuất hiện cảm giác ỷ lại, cũng sẽ kích thích đối với đại não, tôi không muốn chưa già đã

ngốc.”



Người đàn ông này thật là, năng lực phản bác không

một ai có thể sánh bằng, mặc dù Vinh Ninh giải thích nghe qua rất vĩ

đại, nhưng trong mắt của Phương Trạch Tây, hắn rất có khuynh hướng tự

ngược, còn vì sao tự ngược, là người đều có thể hiểu rất rõ ràng.



“Đúng rồi, vừa rồi bác trai Vinh cùng bác gái Vinh gọi điện đến, nhưng

mà tôi sợ gây ra phiền toái nên không nghe, bây giờ ngươi có nghe điện

hay không? Cho bọn họ trở về đi, tuổi hai người bọn họ đã lớn như vậy,

còn phải lo cho anh.”



“Không cần, hiện tại tôi muốn nghỉ ngơi, không muốn gặp ai.”



Phương Trạch Tây bất đắc dĩ nhún vai, quên đi, vị đại gia này, tâm tình không tốt, tốt nhất là không nên làm phiền hắn.



“Được.” Phương Trạch Tây từ trên ghế đứng lên, “Anh ở đây ngốc một đêm

đi, xem có thể hạ sốt không, tôi sẽ tắt điện thoại của anh đi, như vậy,

cái gì tôi cũng không thấy, không nghe, đương nhiên cái gì cũng không

biết.” Phương Trạch Tây cười cười, phất tay với Vinh Ninh rồi rời đi



Đèn phòng bệnh bị Phương Trạch Tây tắt đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy

bầu trời bao la, hiện tại đang mưa to, sấm chớp đùng đoàng vô cùng lớn,

tia chớp xẹt qua bầu trời, bầu trời đang tối đen bỗng sáng như ban ngày, không biết là xinh đẹp hay xấu xí.



Vinh Ninh yếu ớt nhắm

mắt lại, hiện tại cái gì hắn cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không
“Cậu biết cái gì?” An

Kỳ lập tức phản bác, “Vinh Ninh là!...” Nói được một nửa, An Kỳ đột

nhiên nhớ ra Vinh Ninh đã nói với cô, chuyện hắn bị bệnh tuyệt đối không được cho An Bảo Bối biết, lời vừa muốn nói ra, vẫn bị An Kỳ nuốt xuống, “Cậu không biết cái gì thì tốt nhất nên ngoan ngoãn im miệng đi! Cầm

đèn chạy trước ô tô!”



“Hừ!” Trác Văn Dương phun một cái nói, “ Cô cho là cái gì cô cũng biết?” Càng nhìn cô gái này càng không vừa

mắt, xem ra nên tìm thời gian nói với An Bảo Bối một tiếng cách An Kỳ xa một chút, bằng không tương lai không xa, bị bạn thân bán đứng cũng

không biết, còn ngu ngốc ở đó giúp người ta kiếm tiền?



“Thật bẩn!” An Kỳ cũng theo Trác Văn Dương phun một cái, chỉ hắn biết phun? Cô cũng biết được không?



“Tránh ra!” Trác Văn Dương tức giận đẩy cánh tay của An Kỳ ra, thật là

gặp cô đã thấy phiền, “Cách nhà chúng tôi xa một chút! Làm hư An Bảo

Bối, thì cẩn thận một chút cho tôi.”



Bị Trác Văn Dương đẩy

ra An Kỳ còn chư kịp tức giận, Trác Văn Dương chán ghét liếc cô một cái, vỗ vỗ tay mình mang giày đi ra ngoài.



An Kỳ trợn to mắt, nhìn bóng lưng đàn ông không biết lý lẽ từ từ biến mất, nửa ngày không có thở được.



Người đàn ông kia! Cô nhưng là cùng tuổi với An Bảo Bối, so tuổi cũng

là chị của Trác Văn Dương, tên nhóc thối tha này, thái độ hiện tại hắn

rốt cuộc là dạng gì! Cũng dám đối với cô, đối với cô...



Tên hỗn đản kia! Nên nói với An Bảo Bối cách xa nhân một chút phải là cô!



Người thân làn sao có thể yêu nhau? Bất kể là Trác Văn Dương cũng tốt,

hay An Bảo Bối cũng tốt, hai người bọn họ nhất định không thể ở cùng một chỗ.



Nhưng là.... An Kỳ nhếch môi, này quan hệ rối loạn lại phức tạp như vậy, vì sao lại làm cho người...



Cúi đầu kiểm tra điện toại di động của mình, lúc nãy đang cùng Vinh

Ninh nói chuyện, cũng không biết vừa rồi cô cùng Trác Văn Dương có bị

hắn phát hiện hay không, nhưng mà trên màn hình cuộc trò chuyện giữa hai người đã sớm chấm dứt, Vinh Ninh tri kỉ gửi tới tin nhắn, “Vì không để

cho cô khó xử, ta tắt điện thoại tốt rồi, cám ơn cô, nhân tiện, xin lỗi

cô!” Sau đó hắn gửi tới một biểu tình khuôn mặt vui vẻ, ở trong mắt An

Kỳ, lại giống như nhiều thêm vài phần khổ sở.



Thứ tình yêu này, thật là khó hiểu! An Kỳ gãi gãi tóc của mình, còn không bằng nói là làm cho người phát điên!



Vinh Ninh gửi một cái tin nhắn, đột nhiên cảm thấy có chút mệt tắt điện

thoại di động, mới vừa còn tâm tình vui vẻ, lập tức bị rơi xuống đáy

cốc, người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Có lẽ là bạn của An Bảo Bối, cũng có lẽ là người thân của cô, bất kể là cái nào, đối với hắn mà nói đều

là đối thủ khó trị, xem thái độ cường ngạnh của hắn cũng biết.



Lại lần nữa cầm lấy điện thoại di động gọi cho ba Vinh nói, “Cha, con

biết Cục Cưng ở đâu, bé trở lại bên cạnh mẹ của bé rồi, bây giờ rất an

toàn nên cha yên tâm, vừa rồi con đã liên lạc với mẹ Cục Cưng xác nhận

qua.”



“A, như vậy cũng tốt!” Nghe được tin tức của Cục Cưng, trái tim thấp thỏm của ba Vinh cũng được hạ xuống, vội vàng nói cho bạn già của mình biết, mẹ Vinh cảm động thiếu chút nữa quỳ xuống cảm ơn

trời, “Không sao là tốt rồi không sao là tốt rồi!” Nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống, hù chết bà, như vậy một cái cháu gái bảo bối, cứ

như vậy biến mất không thấytrong tay mình, như vậy bà phải làm như thế

nào, là sao để sửa chữa cho tốt.



Thật là..... Vinh Ninh đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn, ba Vinh ngược lại có chút tức giận.