Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 30 : Cha thật cặn bã (3)
Ngày đăng: 23:25 21/04/20
Thật là… Đột nhiên Vinh Ninh cảm thấy hơi phiền muộn, cha Vinh thì lại hơi
tức giận: “Cục Cưng thật là, trở về chỗ mẹ nó cũng không báo một tiếng,
làm bọn ta lo mãi, suýt nữa định đi sở cảnh sát báo án mất tích!”
“…” Vinh Ninh im lặng, hay nói cách khác là: chẳng còn lời nào để nói.
“Nói vậy…” Cha Vinh đổi chủ đề, tiếp tục hỏi Vinh Ninh: “Nói vậy là con cũng đã gặp mẹ của Cục Cưng?”
“Vâng.”
“Lúc nào?”
“Ngày hôm qua…”
Ngày hôm qua… Xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, cha Vinh lập tức hiểu ra
vài chuyện: “Vì gặp mẹ Cục Cưng nên con mới nhiễm bệnh?”
“Chuyện
này không liên quan tới cô ấy.” Anh không muốn An Bảo Bối bị cha Vinh
nghi ngờ, vội vàng phủ nhận: “Là lỗi của con, không thể trách người
khác, với lại chuyện thời tiết mưa gió, nhiều năm rồi vẫn thế, sự xuất
hiện của mẹ Cục Cưng cũng chẳng thể thay đổi được.”
“Ô kìa!” Cha Vinh nghiêm túc nói: “Cha đã nói gì chưa? Giờ cha mẹ con còn chưa biết
một cái gì cả, thế nên mới hỏi con chứ! Nếu con không phải con trai của cha mẹ thì cha mẹ quản nhiều thế làm gì!”
Vinh Ninh lại im lặng lần nữa, cha Vinh cũng lười mắng anh: “Được rồi, giờ đó không phải là
vấn đề. Nếu con đã nhớ ra mẹ Cục Cưng là ai, cũng gặp mặt con bé rồi,
vậy hai đứa cũng nên bớt chút thời gian đi nói chuyện cho rõ ràng, cùng
quyết định vấn đề liên quan đến Cục Cưng. Cục Cưng vẫn còn nhỏ, không
nên vì những vấn đề của người lớn mà mang lại những ảnh hưởng xấu cho
con bé!”
“Con biết rồi.” Giờ ngoại trừ câu này, Vinh Ninh thật sự không biết mình nên nói gì nữa.
Cho dù thế nào, cha Vinh và mẹ Vinh vẫn mong được nhìn thấy Vinh Ninh có
thể bước vào lễ đường cùng một cô gái, hai đứa bên nhau cả đời – hiển
nhiên là một Vinh Dự đã làm cho ông đau đầu rồi: “Con đã làm chuyện có
lỗi với người ta, bù đắp thế nào là chuyên của con. Dù sao thái độ của
cha mẹ là như thế, con cũng lớn rồi: quay lại với mẹ của Cục Cưng cũng
được, cha mẹ không phản đối ; nếu con không theo đuổi được mẹ của Cục
Cưng, vậy cũng là duyên cả, không cần phải băn khoăn sau này. Nhưng
không nên để cho mẹ Cục Cưng mang Cục Cưng rời đi, cha mẹ con đã trông
mong một đứa cháu gái từ lâu lắm rồi, không muốn con bé rời đi. Nếu mẹ
Cục Cưng không đồng ý thì đưa cha liên lạc, để cha nói chuyện với cô
ấy.”
“Con biết rồi.” Vinh Ninh hít sâu một hơi: “Giờ cha mẹ đừng
can thiệp, con tự biết phải làm gì. Thái độ của con vẫn như lúc nói với
cha trong phòng làm việc, vẫn giữ nguyên, cho đến khi con thật sự không
còn cách nào. Bảo Bối đã rất ghét con rồi, con không mong cha mẹ can
thiệp, không lại bôi vẽ thêm chuyện.”
Vinh Ninh đã nói thế, ông
còn nói được gì nữa? Làm cha làm mẹ, họ phải lo lắng cả đời cho con, cả
đời cũng không được sống yên ổn. “Con đã tự có suy nghĩ của mình, vậy
Cưng, oán niệm của Cục Cưng nổi lên khắp chốn, nhìn Dập Dập, đều do tên
nhóc này, không những khiến bé bị An Bảo Bối giáo dục, mà còn khiến An
Bảo Bối nghĩ ngợi lung tung. Dập Dập đến, bé cảm thấy oán hận không
thôi, chuyện này liên quan gì tới cậu ta, nhất định là muốn cười nhạo
cho nên mới không nói quan hệ của Tô Nhất Dạ và Vinh Ninh cho An Bảo
Bối. An Bảo Bối ngốc nghếch, nhưng bé thì không.
“Anh đang nghĩ cái gì vậy hả? Tại sao không nói rõ với mẹ về quan hệ của mẹ anh với cha tôi.”
“Còn sớm lắm.” Dập Dập ra vẻ người có học, càng làm cho Cục Cưng muốn đánh hắn, tên nhóc này thật sự là…
“Anh đã sớm biết mẹ tôi và mẹ anh quen nhau? Hơn nữa còn biết từ ngay hôm ở
nhà họ Vinh rồi?” Cục Cưng chợt nhớ tới phản ứng hôm đó của Dập Dập,
thật sự là rất không bình thường - ngoại trừ đó bé không thể nghĩ ra gì
khác.
Dập Dập cảm thấy mình là một “ quân tử “ đoan chính, nếu
Cục Cưng hỏi, cậu cũng nên nói rõ mọi chuyện cho bé: “Vốn không biết,
nhưng sau khi em nói mẹ em là ai thì tôi mới biết.”
“Vậy tại sao anh lại không nói cho tôi?!”
“Em không hỏi thì sao tôi phải nói?” Dập Dập thản nhiên nói: “Lãng phí nước miếng.”
“Anh…” Cục Cưng nổi giận, không nói gì được. Một lúc lâu sau đành gật đầu nói: “Dạ dạ dạ, ngài thật đúng là quý trọng nước miếng của mình. Người khác
không hỏi ngài, ngài sẽ không nói.” Bé rất muốn phun nước miếng lên mặt
Dập Dập: “Giờ thì anh đang nghĩ cái gì?”
“Tôi là người tốt, không nghĩ gì cả.” Dập Dập nhàn nhạt nói, chợt nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, em có nói chuyện trở về chỗ mẹ nuôi cho ông nội Vinh và bà nội Vinh
không?”
Trong lòng Cục Cưng ‘lạch cạch’ vài tiếng, nếu Dập Dập
không mở miệng, suýt nữa bé đã quên chuyện này: “Tôi chưa… anh thì sao?
Chẳng lẽ anh chưa nói gì với họ?”
Dập Dập tỏ vẻ ‘quả nhiên là
thế’, nói: “Em không để tôi nói, sao tôi phải nói làm gì, huống chi
chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Anh…” Lần nữa Cục
Cưng bị Dập Dập nói cho ngậm miệng. Đúng là bé đã quên mất chuyện này,
cũng không biết cha Vinh và mẹ Vinh có sốt ruột không. Bé không muốn để
cha Vinh và mẹ Vinh lo lắng, nhưng lại gián tiếp làm như vậy. Không biết cha Vinh và mẹ Vinh giờ thế nào, còn cả Vinh Ninh… Ừm, có phải đang
nghĩ xem bé đang đi đâu? Một đứa nhỏ như vậy, vừa nói mất đã mất rồi,
không lo mới lạ, nhưng mà giờ vẫn còn sớm, nói một tiếng với họ, chắc…
cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?
“Nếu đã lo lắng như thế, vậy gọi điện đi.” Dập Dập rất ghét cái tính này của Cục Cưng.
“Đâu có!” Cục Cưng lập tức phản bác.
Thấy chưa, cậu nói rồi, chúa ghét cái tính đánh chết không chịu thừa nhận này của Cục Cưng.
“Vậy chẳng sao cả.” Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan tới cậu.