Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 30 : Cha thật cặn bã (4)

Ngày đăng: 23:25 21/04/20


Thậm chí không một

lần hỏi ý kiến của mình, tại sao cô vẫn còn nghĩ đến hắn, nhưng căn bản

là nếu có dùng chỉ số thông minh cả đời của cô thì vẫn không thể giải

thích vấn đề khó khăn này, loại cảm giác này… Làm cho cô hít thở khó

khăn.



Thật sự rất buồn cười. Rõ ràng cô đã đối xử lạnh nhạt với

hắn, thậm chí còn dùng hình phạt đối với thân thể, cô còn đạp hắn, nhưng kết quả là cô đá được trên người hắn, còn hắn lại đá sâu vào trong lòng cô. Mấy năm qua, nỗi oán hận cô tích luỹ với hắn chỉ vì trong khoảng

khắc đó, chỉ vì một trận mưa ở chỗ đó mà đã vơi bớt rất nhiều rồi. Thậm

chí khi cô rời khỏi bệnh viện cũng khôn dám ngẩng đầu nhìn hắn, bởi vì

cô sợ nếu mình ngẩng đầu lên thì sẽ không nhịn được mà ôm hắn, nói cho

hắn biết trong những năm qua cô nhớ hắn đến mức nào, đến mức cơ thể cô

đã không thuộc về bản thân nữa rồi, vì vậy… Cuối cùng cô vẫn trốn tránh, thậm chí còn mang loại cảm giác mình không hiểu trong lòng phát tiết

lên người An Kỳ và Trác Văn Dương, còn nói những lời đó với Cục Cưng bây giờ ngẫm lại mới thấy đau lòng, biết rõ ràng như vậy là sai, nhưng cô

không nhịn được, Cục Cưng nói cô là người nhát gan rất đúng, bởi vì cô

sợ bị Vinh Ninh tổn thương lần nữa, sợ lần nữa sẽ mất đi hắn, vì thế lúc bắt đầu, dù đau đến tê tâm liệt phế nhưng cô vẫn tự nhủ, không có thì

sẽ không sợ mất đi.



Cục Cưng là con của cô, cũng là nỗi nhớ nhung của cô đối với Vinh Ninh, cô không muốn Cục Cưng rời bỏ mình, con bé bỏ đi khiến cô lần đầu nếm trải loại đau khổ khi chia ly này, cô nghĩ…. Cô sẽ để con bé ở bên người mãi mãi.



Thật sự là vì cô vừa ích kỷ

vừa nhát gan đúng không? Cô không có tư cách đứng trước mặt Vinh Ninh mà mắng chửi hắn, bởi vì cô bây giờ và hắn của ngày xưa, có khác nhau sao? Chỉ là hình thức không giống mà thôi, cô rất hoang mang, cuối cùng cô

phải làm gì mới tốt.



“…………” Cục Cưng im lặng một lúc, quả nhiên mẹ bé sẽ nghĩ thế, bé hỏi, “Mẹ rất muốn chung sống cùng cha con phải không?”



Câu hỏi của Cục Cưng làm An Bảo Bối bỗng nhiên hồi hộp, cô vừa không tin

được vừa tự ti, tự chán ghét bản thân mình nhìn Cục Cưng, “Mẹ….”



Cô khiến người khác cảm thấy buồn nôn đúng không? Đơn giản nhất, cô không

dám nhìn thẳng vào nội tâm của mình, đã vậy còn đang to mồm với Cục

Cưng, Vinh Ninh và rất nhiều người.



“Mẹ biết.” Chuyện đã đến nước này, An Bảo Bối không muốn nói, Cục Cưng cũng phải biết điều mà không

tra hỏi nữa chứ? Dù sao cô cũng là mẹ ruột của con bé.



“Con

nghĩ…” Cục Cưng lớn gan suy đoán, “Đã mấy ngày trôi qua mà cha không tìm mẹ, chắc chắn ông ấy muốn cho mẹ được yên tĩnh, dù sao ép mẹ thì cũng

không tốt với ông ấy.”



“Con có ý gì?” An Bảo Bối nghi ngờ hỏi.



“Tuy cha ngã bệnh, sốt cao chưa hạ, nhưng cũng không đến mức độ không tìm

được mẹ chứ? Dù sao những người còn lại của tập đoàn tài chính Đế Không

cũng không phải ngồi không, anh em của cha nhiều như thế, chỉ cử đi vài

người tìm kiếm, dựa vào tài ăn nói của bọn họ cùng sự ngu ngốc của mẹ,

nhất định bọn họ sẽ nói tìm Đông Tây Nam Bắc cũng không thấy mẹ.”



“Ách…” An Bảo Bối vẫn chưa rõ ý của Cục Cưng là gì, nhưng cô vẫn hiểu được một điều, Cục Cưng đang mắng cô, con bé đang nghi ngờ chỉ số thông minh của cô.



“Con nói mẹ nghe, trong khi mẹ vẫn đang khổ sở, thật ra cha

đã sớm biết trong lòng mẹ nghĩ gì, ông ấy biết tự nhiên lúc đó hai người gặp mặt riêng, mẹ không biết nên tin ai, ông ấy hiểu rõ được những thắc mắc trong lòng mẹ, nhìn thấu mớ hỗn loạn đó, cho nên ông ấy mới nhịn

xuống không nói rõ tâm tư của mẹ, vẫn ngu ngốc ở trong bệnh viện, hi

vọng khoảng thời gian này, không ai can thiệp chuyện của ai, cho mẹ thời gian, cũng cho mẹ tự do để suy nghĩ mọi việc rõ ràng.”



“À…” Cuối cùng An Bảo Bối cũng hiểu, sau đó cúi đầu nhìn hai tay mình, cô đã vô

thức nắm lại từ bao giờ. Chuyện này là hiện tượng bình thường đối với

cô, khi cô đang bị kích động, cơ thể sẽ tự động làm theo phản ứng tự

nhiên này.



Không nói rõ ràng, cô cũng không lừa được chính mình,

khi Cục Cưng vừa nói xong những lời đó, cô kích động, cô hưng phấn, thậm chí…. Lồng ngực, cảm thấy hạnh phúc, hoá ra Vinh Ninh vẫn luôn suy nghĩ cho cô, ít nhất hắn không trói buộc cô mà cho cô thời gian để suy nghĩ
là chỗ ở của Trác Nhất Phong, An Bảo Bối lập tức hiểu rõ gật đầu, nếu

không phải Cục Cưng nhắc nhở, cô suýt chút nữa quên mất ngôi nhà này còn một ông già tên Trác Nhất Phong nữa, mặc dù ông trưởng thành – cũng bảo thủ hơn người cùng tuổi nhưng cũng cực kì bao che con cháu, cứ cho là

Vinh Ninh muốn quyết định cuộc sống của cô, cũng khó vượt qua cửa ải của Trác Nhất Phong, chỉ suy nghĩ đến việc này, An Bảo Bối cũng đã cảm thấy hơi sợ hãi rồi, bị cha và em trai khống chế, tình trạng của cô cũng

thật…



An Bảo Bối điên cuồng lắc đầu, cô không dám tưởng tượng nữa.



“Vì thế nên….” Cục Cưng khoanh hai tay trước ngực nhìn cô, “Con muốn cha

thay đổi cả về tinh thần, thể lực, năng lực, trí thông minh đều có thể

sánh ngang với mẫu hình ông bố lý tưởng của xã hội mới.”



Thôi thôi, An Bảo Bối thấy dù muốn cũng không được (hữu tâm vô lực), cô nghe lời Cục Cưng nói rồi so sánh với thực tế, đáy lòng cô cất giấu những

thứ gì, được bao nhiêu người hiểu? Đại khái cũng chỉ có thiên tài như cô mới có thể nhìn thấu nội tâm mình thôi sao? An Bảo Bối cười mỉa mai,

xoa đầu bé, “Cục Cưng, mẹ đã nói với con chưa? Dù muốn làm gì đi chăng

nữa, đừng bao giờ vượt qua giới hạn.”



Những lời này của An Bảo

Bối, sao Cục Cưng lại thấy nó mang theo ý tứ khác đây? Không nhịn được

mà lại bắt đầu câu chuyện cười của mẹ mình, cười rạng rỡ, “Mẹ, nếu hiện

tại cha không còn tình cảm với mẹ, tại sao nhanh như vậy đã lo cho mẹ

rồi?”



Tại sao An Bảo Bối cảm thấy hôm nay mình đỏ mặt quá nhiều

lần, số lần đủ cho cả đời, thả đầu Cục Cưng ra, khôi phục trạng thái lắp bắp vừa nãy, nói đi nói lại cũng chỉ vài câu, “Bà trẻ của mẹ ơi, con

hiểu thành cái gì vậy? Đừng nói nhảm nữa!” Cô đâu có, tại sao Cục Cưng

toàn nói những từ khiến người khác khó chịu vậy? Hại tâm trạng cô thất

thường cả ngày hôm nay.



“Vâng.” Cục Cưng gật đầu, “Con biết rồi, mẹ, con biết mọi chuyện, mẹ đừng xấu hổ.”



“Con….” An Bảo Bối chỉ về hướng bé, cô phát hiện vốn từ của mình ít đến đáng

thương, cuối cùng áp dụng chiến thuật lùi một bước để tiến hai, “Mẹ

không nghe con nói nữa, con tự mình đoán lung tung tiếp đi.” Vứt một câu lại, An Bảo Bối khập khễnh chạy vào trong phòng, ngã người trên giường, trùm chăn kín người, sau đó một lúc rất lâu, cô mới không thấy ấm ức

nữa, thò đầu ra từ trong chăn, kêu lên, “Xấu hổ chết mất!”



Giơ

lên cái cốc trong suốt, nâng cốc với không gian lành lạnh, “Vì con khó

chịu mẹ ngu ngốc, hướng đánh không chết cha kính chào!”



Sữa bò

cồn cào trong dạ dày cô, cuối cùng cô cũng nằm bẹp trên giường. Vinh

Ninh đang đứng cạnh cửa sổ phòng bệnh trông ra toàn cảnh bên ngoài tự

nhiên hắt xì một cái.



Hắn vuốt cái mũi vẫn còn ngứa, Vinh Ninh kéo cửa sổ lên, mất tự nhiên ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.



Chẳng lẽ thời tiết đang nóng mà có gió lạnh? Hay là…



Có người nói xấu sau lưng hắn? Tất nhiên cho dù là ai, hắn cũng không quan tâm, đầu gối lên tay, hắn lại nằm lên giường bệnh rồi giương mắt nhìn

trần nhà đợi thời gian trôi qua, một lúc sau đắp chăn cho mình, hắn phải chăm sóc tốt thân thể mình, đến lúc khoẻ hẳn rồi, ra viện thì đầu tiên

sẽ đi ăn một bữa cơm trưa thật ngon rồi ngủ trưa, đôi mắt to hơi híp

lại, bộ dáng như con mèo lười biếng, thời gian yên tĩnh trôi đi, tiếp

theo sẽ có rất nhiều việc hắn phải làm.



Bảo Bảo, cha bị áp lực rất lớn



Thành phố A liên tiếp hứng những trận mưa to, khó có được vài ngày khô ráo,

Thái Dương công công (Mặt Trời) cuối cùng cũng xuất hiện; bầu không khí

buổi sáng trong lành sảng khoái, nhưng không được vài giờ, thời tiết

nóng nực kéo dài liên miên.