Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 31 : Có đáng chết cũng không chịu chào cha (2)

Ngày đăng: 23:25 21/04/20


Edit:Lâm Mã Nhi



Beta: Tiểu Lăng



Tâm trạng trở nên tốt hơn, Vinh Ninh nằm ở trên giường hưởng thụ ánh mặt trời sau trưa và làn gió nhẹ thổi qua. Anh tin một câu nói, con trẻ là cầu nối của cha mẹ, Cục Cưng, cám ơn con đã sinh ra trên thế giới này, cho tới nay cha cũng chưa từng cảm thấy mình hạnh phúc như vậy.



An Bảo Bối ủ ở nhà sắp mốc lên, theo đúng kế hoạch của cô, sau khi từ Pháp trở về thành phố A, cô chỉ được nghỉ ngơi một hai ngày rồi phải đi tìm việc làm. Dù cô không có bằng cấp quá “trâu bò” làm nền, nhưng cũng được coi là từng đi nước ngoài về chứ? Tiếng Anh và tiếng Pháp đều không tệ, chắc chắn có thể tìm đuợc một công việc tốt, có thể nuôi được bản thân và Cục Cưng. Đáng tiếc, nhiều chuyện phức tạp cứ liên tục xảy ra, khiến kế hoạch của cô gặp trở ngại, không thể thực hiện được.



Nhìn cái chân bị thương của mình, dù còn chưa khỏi hẳn, nhưng lúc đi lại cũng không còn đau khiến cô cảm thấy mình bị xé rách như trước nữa. Lúc đi bộ vẫn còn khập khiễng nhưng không đến nỗi khó coi – cũng không uổng công mấy ngày nghỉ dưỡng. Mai là ngày Cục Cưng tham gia chương trình “Một ngày của một cục cưng thiên tài” gì đó. Lúc nhìn CụcCưng tự khoá mình trong phòng, ‘cạch cạch’ gõ máy tính liên tục lưu loát như nước chảy mây trôi, An Bảo Bối nhìn không hiểu nên choáng, đành phải né thật xa Cục Cưng ra. Cô không biết vì sao đột nhiên Cục Cưng lại muốn tham gia chương trình giống như tuyển tú* này, Cục Cưng trong ấn tượng vẫn luôn ưa tự kỷ với những thứ liên quan đến chuyên ngành của mình.



(*) tuyển tú: cuộc tuyển chọn phi tần của các vua chúa thời xưa, thường có những bài kiểm tra rất gắt gao về cầm, kỳ, thi, họa, vân vân và vân vân các tài năng khác =))



An Bảo Bối đành thở dài, trong đầu Cục Cưng đang nghĩ cái gì vậy, người mẹ ngu ngốc là cô này nghĩ mãi vẫn không ra, đành phải kệ bé làm loạn.



Mấy hôm nay An Kỳ có đến tìm cô, nhưng mà cô cảm thấy kỳ lạ là không khí xung quanh An Kỳ và Trác Văn Dương thật sự là hơi quái dị, quanh hai người như có tia lửa điện ma sát kịch liệt, dường như chỉ chút bất cẩn là sẽ bùng nổ dữ dội, sinh ra phản ứng hoá học khổng lồ. Chẳng qua là chỉ đùa “hai người xứng đôi quá”, kết quả là hai người cùng trừng cô, đồng thanh nói: “Ai xứng đôi với anh ta (cô ta) chứ?!” Cô bị doạ sợ, vội cúi đầu không dám lên tiếng nữa, nhưng nếu như hai người kia không xứng đôi, thì sao đến cách nói chuyện cũng giống nhau như đúc vậy?



Cô không hiểu được chuyện người khác, ngay cả chuyện của mình cô cũng chẳng hiểu nổi, ví dụ như… Vinh Ninh...



Người đó chính là một vết sẹo trên thân cô, nếu nhắc tới thì tim đau như xé, nhưng lại không thể phủ nhận sự tồn tại của người đó, mà chính cô cũng không thể dễ dàng quên đi, cũng không thể không nhắc tới.



Từ sau lần gặp trước, cô cho rằng Vinh Ninh sẽ quấn chặt lấy cô, nhưng sự thật thì ngược lại, khiến cô vô cùng khó chịu. Cô cũng không biết rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì, đang mong đợi gì, ít nhất… Muốn biết đêm đó có đúng như lời anh ta nói, không có chuyện gì xảy ra cả không?



Nhất định là do gần đây nhiệt độ tăng quá cao, dù sao thành phố A cũng thuộc khu vực đất liền, đến mùa hè dù mở điều hoà cũng khiến cho cô cảm thấy nóng phát sợ, tim đập thình thịch không ngừng, đầu óc cũng sẽ chập mạch. Ừ, chắc chắn là như vậy, nếu không làm sao mình lại suy nghĩ vẩn vơ như thế, không nghĩ được tý gì hữu dụng cả?



An Bảo Bối phát điên túm lấy tóc của mình, mái tóc đưược chải gọn gàng bị cô vò loạn, rất có tiềm chất của Mai Siêu Phong*.



(*) Mai Siêu Phong (梅超風) hay Mai Nhược Hoa, một nữ ma đầu mà người người kinh sợ và rùng mình bởi những thủ pháp ra tay vô cùng tàn bạo, độc ác của nàng ta
“Con còn nói ư? Tóm lại con ăn trộm ** của người khác, đấy là con sai!” An Bảo Bối chống hông, cô muốn dạy dỗ Cục Cưng một chút, để cho bé biết rõ đâu là chuyện mà một đứa trẻ bảy tuổi nên làm, còn cả chuyện không nghe lời mẹ, người tương lai sẽ hối hận chính là bé.



“Vâng vâng vâng!” An Bảo Bối dù ngốc thế nào, những lời này của cô vẫn có lý, từ trước tới giờ Cục Cưng bé vẫn thích lấy đức thu phục người! Ai có lý thì nghe người đó, đương nhiên là mỗi người một khác, ví dụ như người nào đó, dù anh ta có lý, bé cũng không nghe, “Lần này là lỗi của con, con thừa nhận, sau này con sẽ không đi tra trộm máy tính của người khác, muốn biết cái gì thì sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho cha, được chưa ạ?”



Lúc miệng Cục Cưng nhổ ra từ “cha”, tất cả cơn giận vừa rồi của An Bảo Bối đều biến mất: “Con vừa nói gì? Con tra trộm máy tính của người khác thì liên quan gì đến Vinh Ninh?”



“Nên con mới nói.” Cục Cưng dừng một chút, thở dài, nói: “Hôm đó mẹ gọi điện cho bà nội, ừm, trước hôm đi đăng ký cục cưng thiên tài một ngày. Khi đó con nghe được tin cha bị bệnh, sau đó con liền điều tra một chút, đúng là bị bệnh, giờ còn đang ở bệnh viện quân đội, chưa xuất viện.”



“Bị bệnh?” Hai chữ kia giống như sét đánh giữa trời quang, trong chốc lát An Bảo Bối không còn tinh thần, yếu ớt ngồi trên ghế sô pha không động đậy, “Từ khi nào?” Chẳng lẽ là do ngấm mưa hôm bọn họ gặp nhau?



“Hôm mẹ và dì An Kỳ cùng về ấy, lúc ở bệnh viện hình như đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, chẳng lẽ mẹ không biết?” Cục Cưng khó hiểu, hỏi.



An Bảo Bối há hốc mồm, lắc đầu giống như đầu gỗ, hôm đó cô chỉ thấy Vinh Ninh hơi không bình thường, nhưng lại không biết hắn đang bị bệnh… Cô không hiểu, rõ ràng cô đã hỏi Vinh Ninh rằng hắn có sao không, vậy mà hắn vẫn cứ cắn răng nói không sao… Dù hắn có bị bệnh vì cô hay không thì ít nhất cũng phải nói chuyện bị bệnh cho cô chứ? Chuyện này… hẳn An Kỳ cũng phải biết rõ chứ?



Giờ phải làm sao? Tất cả mọi người đều biết, chỉ có mình bị lừa, bây giờ mới biết.



“Khó trách, nếu không tguf sao mẹ lại không có chút cảm giác gì? Aiz… Cha con thật đáng thương, xảy ra tai nạn mất trí nhớ cũng thôi đi, suýt nữa bị sốt cao đến hỏng đầu. Mà người nào đó thì… Người ta cũng đã thảm như vậy, không tha thứ cho người ta thì thôi, ngay cả người ta bị bệnh cũng không biết, rời khỏi bệnh viện cũng chẳng thăm người ta một lần. Chậc chậc…”



Cục Cưng lắc đầu: “Con cũng thương xót cho cha nha, số cha khổ quá đó.”



Sao nghe trong lời của Cục Cưng, cô lại giống như một kẻ khốn khiếp phạm tội tày trời?



An Bảo Bối không trả lời Cục Cưng, hoặc phải nói là chẳng biết nói gì, cô có thể nói gì chứ?



“An Bảo Bối.” Cục Cưng thu hồi vẻ mặt vừa rồi, thay đổi 180 độ, hỏi.