Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 31 : Có đáng chết cũng không chịu chào cha (3)

Ngày đăng: 23:25 21/04/20


Edit: bilungu



Beta: chery98



“An Bảo Bối.” Cục Cưng thu hồi khuôn mặt vừa rồi, cẩn thận hỏi: “Bây giờ mẹ còn hận cha sao? Vẫn còn oán hận hắn sao?”



An Bảo Bối lắc đầu, cho tới bây giờ cô đều không nghĩ đến việc muốn hận Vinh Ninh cái gì, về phần oán hận? Đúng vậy, trước kia cô còn oán hận Vinh Ninh, nhưng mà lần trước đá hắn mấy cái, lại được hắn ân cần che mưa cho, oán hận cũng không còn, cô còn oán hận cái gì nữa? Tám năm qua, cô chống chọi cùng phản kháng đều đã xong rồi, Vinh Ninh  lại không làm chuyện gì không có tính người. Hắn còn gặp tai nạn bị mất trí nhớ, mỗi lần trời trở gió hay mưa rào ẩm ướt, đi đứng cũng khiến hắn đau nhức. Thân thể hắn đã từng cường tráng, nay lại giống nhành hoa yếu ớt, gió lớn cũng khiến hắn như lung lay sắp đổ. Những điều này như vậy cũng đủ rồi, cả hai bên đều mệt mỏi, như vậy quan tâm đến cái khác có hay không đều được đi?



“Mẹ chỉ hy vọng, hiện tại mọi người đều sống tốt hơn, từng ngày trôi qua êm đềm thì còn mong gì hơn.” Mặc dù mỗi lần thời điểm nhìn thấy hắn tâm sẽ đau dữ dội, người đã từng liên tục quay quanh ở trong đầu cô, nhưng như vậy cũng đủ rồi, đã đủ lắm rồi.



Cục Cưng thở dài, bé đã chứng kiến tất cả, xem cũng quá nhiều, cũng thật sự hiểu rất nhiều.



“Kỳ thật, mấy năm này cha cũng thật đáng thương.” Cục Cưng cúi thấp đầu, trong lòng hết sức phủ nhận việc bé đang vì Vinh Ninh nói chuyện, bé chỉ đem việc mình nghe được, chứng kiến toàn bộ nói ra mà thôi, cũng không vì mang tình cảm riêng tư, bé chỉ muốnmình là người chứng kiến, đem phơi bày tất cả sự thật ra. ”Ngày đó bà nội nói với con rất nhiều, con mới phát hiện ra nỗi thống khổ của con người, cha thật sự là người cha tốt, hai người đã từng xảy ra chuyện gì, lúc đó tồn tại bao nhiêu sự hiểu lầm con cũng không rõ lắm, con cũng không muốn nhắc tới, An Bảo Bối, mẹ là mẹ của con, mười tháng hoài sinh ra con, con hết sức cảm kích sự dũng cảm của mẹ đã đơn độc nuôi dưỡng mặc kệ thân phận của con. Cho nên quyết định của mẹ lúc này, hay sau này mẹ muốn làm gì, con sẽ nhất định chấp nhận, cùng cha trở về, hay cùng người khác xây dựng tổ ấm mới cũng tốt, mẹ muốn làm bất cứ chuyện gì, con cũng toàn tâm toàn ý ủng hộ mẹ.”



Hai mẹ con ngoài mặt gây gỗ nhưng thật sự là tri kỷ. An Bảo Bối mỉm cười, cô khom người xuống vuốt vuốt mặt bé “Mẹ luôn cho rằng Cục Cưng cũng chỉ là một đứa bé cái gì cũng không hiểu, xem ra là mẹ sai rồi, Cục Cưng cái gì cũng biết, so với mẹ còn có phần lợi hại hơn nữa đó… Cục Cưng, từ ngày đó khi biết được mình sẽ làm mẹ, mẹ cũng không còn sống vì một mình nữa, mà là vì con mà sống. Con là sinh mạng của mẹ, trong đời mẹ, con là sự tồn tại quan trọng nhất. Cục Cưng chán ghét cái gì, mẹ cũng không làm, nếu con thích gì, mẹ cũng sẽ hết sức làm việc để thỏa mãn mong ước của con, về chuyện xây dựng một gia đình mới…”



An Bảo Bối ngừng một chút: “Kỳ thật mẹ cũng không muốn thân cận với người khác, nhưng mẹ muốn cho con một tổ ấm đầy đủ, cũng muốn làm ông ngoại con an tâm nên mới phải lựa chọn việc đó, nếu như Cục Cưng không đồng ý, mẹ cũng không làm theo ý nghĩ của mình đâu…” Trong đầu cô chợt nhớ tới cái ngày mà Vinh Ninh nói với cô, cũng là… Cô vẫn cho rằng muốn nuôi dưỡng một đứa trẻ ở trong điều kiện tốt nhất nên nuôi dưỡng CụcCưng trong nền giáo dục mở, nhưng sự thật vừa vặn lại ngược lại, thử hỏi rốt cuộc mình có làm được lời hứa trước kia ước định cùng Cục Cưng hay chưa? Quả thật cô rất giống với nhiều người cha mẹ khác, cơ hồ tới bây giờ cô chưa từng xem qua cảm giác của Cục Cưng, chỉ làm điều mình muốn, đem Cục Cưng nhốt lại bên người mà thôi, nói cho cùng, cô cũng chỉ là một người bình thường.



“Mẹ hãy nghe ý tưởng của Cục Cưng , sau đó chúng ta bàn lại một tý.” Vừa mới còn đang thảo luận, sự tình phát triển có vài phần giống với cảnh tượng phim truyền hình lúc tám giờ, lại thêm thái độ thất thường cùng sự biến đổi gương mặt của An Bảo Bối, Cục Cưngmiễn cưỡng cười: “Mẹ cảm thấy như thế nào ạ?”



Cục Cưng buồn chán thở dài, vừa nhìn gương mặt thê lương của An Bảo Bối, cảnh tượng như thế thật là lãng phí, bé mở lòng bàn tay: “Mẹ, con không sao cả, dù sao lớn lên CụcCưng cũng phải cùng người khác kết hôn, cùng người khác sống chung, An Bảo Bối conkhông thể cùng mẹ sống cả đời được, mẹ phải học cách trưởng thành sớm hơn được hay không?! Không thể chuyện gì cũng dựa vào chủ ý của con được, mẹ cũng phải nghĩ cho bản thân mình chứ?”



Rõ ràng cô mới là mẹ của Cục Cưng , sao bây giờ vị trí của mỗi người lại bị đảo lộn thế này?



“Ý của Cục Cưng là…”



“Ý của con cực kì đơn giản. đúng là Vinh Ninh là cha ruột của con, nhưng ngoại trừ hắn, An Bảo Bối mà muốn ở cùng người khác, con cũng không sao. Dù sao cùng hắn sống chung cả đời là mẹ chứ không phải con, cho nên, tất cả đều dựa vào suy nghĩ của mẹ. Mẹ muốn như thế nào thì là thế đó, đương nhiên…. Nếu có người đàn ông nào muốn là cha của con, nhất định phải qua được cửa ải của con trước đã, giống như người đàn ông ngày đó ở trong phòng ăn kia tuyệt đối không được!” Cục Cưng giơ quả đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “An Bảo Bối, mẹ làm ơn có ánh mắt nhìn đàn ông tí được không? Người đàn ông kia rõ ràng không đáng tin tưởng chút nào! Ôi chao, nếu không phải con phát hiện sơ hở trong lời nói của ông ngoại, có phải mẹ định kết hôn cùng với người đàn ông đó phải không?!”



An Bảo Bối yên lặng một lát, Cục Cưng nói một tràng thuyết giáo, quả thật rất đúng, nhưng cô vẫn không có ý định nói cho bé biết tính cách và sự thật về La Á, nhưng mà cái tiểu ác ma này, lại muốn bắt đầu đem một chậu nước lạnh tưới lên đầu cô, An Bảo Bối gãi gãi mặt không nói gì, chỉ là cười khổ nhìn bé, xui xẻo lại mang chút hài kịch như thế, cô mới không định kể cho bé biết đâu!
“OK” Cục Cưng hướng An Bảo Bối giơ ngón tay chữ “V” thắng lợi: “Đồng ý giao dịch.”



Cục Cưng ngồi trên sofa, bắt chéo hai chân, bộ dáng hoàn toàn là một tiểu đại nhân: “Câu hỏi hiện tại bắt đầu.”



“Con nhanh hỏi đi”  An Bảo Bối yếu ớt nhìn bé, hiện tại cô chỉ muốn mọi thứ nhanh chóng kết thúc, chỉ mong Vinh Ninh không đọc được cái tin nhắn vừa rồi Cục Cưng gửi đi, nếu không, cô có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. “Đừng có để ý ba cái hình thức nhàm chán này.” Cũng không biết đến cùng là bé học những điều này từ ai.



“Cha con, cũng chính là Vinh Ninh lúc trước chia tay mẹ, đến lúc này, mẹ có tình cảm gì đối với hắn?”



An Bảo Bối há to miệng, không hiểu vì sao Cục Cưng đột nhiên trước mặt cô lại hỏi vấn đề này, thời gian qua không phải bé  tự hào vì luôn dễ dàng suy đoán được tâm tư của cô sao? Loại vấn đề này, không phải Cục Cưng mới là người hiểu nhất sao.



“Đếm đến ba, nếu mẹ không trả lời, con sẽ gửi tin nhắn thứ nhất cho cha, con gửi cái gì concũng không biết đâu nha.”



“Mẹ nói mẹ nói mà…” Căn bản cô chưa kịp nghĩ cái gì, Cục Cưng lại nhanh chóng uy hiếp cô rồi, cô không kịp phản ứng. Nếu lại làm cho Cục Cưng gửi tin nhắn cho Vinh Ninh nữa, cũng không biết bé sẽ nói cái gì, cô thực sự cảm thấy mình là người đầu tiên chết vì tin nhắn a. “Rất đau lòng, cũng rất bối rối, trong nội tâm mẹ như bị mắc nghẹn, thậm chí mẹ cho rằng, mẹ đang hận hắn rất nhiều.”



Cục Cưng đối với câu trả lời của An Bảo Bối rất vừa lòng, ít nhất câu trả lời cùng với những gì bé quan sát được vô cùng giống nhau. “Được rồi, thêm một vấn đề nữa, mẹ không trở về thành phố A trong tám năm, tình cảm của mẹ đối với cha lại phát triển hay nói cách khác là nhận thức đến trình độ nào rồi?”



An Bảo Bối vô lực phản bác, Cục Cưng phát uy vô cùng, cô như củ cà rốt, một tầng lại một tầng bị bé tróc vỏ đến cực hạn: “Mẹ cho rằng tình cảm của mẹ đối với hắn là hận, nhưng mà…”



An Bảo Bối khóc thút thít: “Khi thấy con lớn lên giống hắn y như đúc, thậm chí có một vài thời điểm, con như là một mô hình được khắc ra từ hắn. Mẹ hoang mang, nửa đêm tỉnh mộng đột nhiên chảy nước mắt mới phát hiện, mặc kệ lúc trước Vinh Ninh đối xử với mẹ như thế nào, mẹ cũng không tài nào hận nổi hắn, thậm chí còn có phần nhớ hắn.”



Những chuyện như thế này cho tới bây giờ cô vẫn không kể cho bất luận người nào, vẫn luôn giấu kín trong lòng mình, mà hiện tại lại bị Cục Cưng áp bức nói ra, làm cho nàng nhất thời không khống chế được, hai tay cô bụm mặt, có lẽ bởi vì vừa rồi lời nói của chính mình quá mức bộc lộ rõ ràng, làm hại cô có chút mất mặt.



Không có lúc nào nào là nói cho người khác biết, An Bảo Bối lại không cần hạ thấp bản thân nhớ đến hắn, nhưng mà loại nhớ nhung này, căn bản không chịu đại não cùng với trái tim khống chế, hô hấp một lần, ngay cả không khí cũng như mang theo gai đâm, khiến cô đau nhói.



“Mẹ…” Mặc dù Cục Cưng chứng kiến An Bảo Bối thành cái dạng này, bé cũng không thể không nhẫn tâm hỏi tiếp. Chính là vì không để cho An Bảo Bối tiếp tục trốn tránh, cô không nhận thức rõ được lòng mình, bé tuyệt đối không buông tha cho An Bảo Bối, liền khinh địch mà nương tay “Lần nữa, lúc mẹ nhìn thấy cha, trong lòng mẹ mang cảm giác gì?”



“Tức giận, sợ hãi, oán niệm sâu nặng, kinh ngạc cùng với cảm giác hoa mắt, tựa như ảo giác…” Vậy là cái dạng cảm giác gì? An Bảo Bối không rõ lắm, chỉ là một lần nữa nhìn thấy Vinh Ninh, khoảnh khắc đó khiến cô choáng váng đến vô pháp tự kiềm chế tình hình, thậm chí không dưới ngàn lần tự hỏi mình, vì cái gì cô vẫn còn nghĩ đến hắn, nhưng là căn bản nếu chỉ dựa vào cô và trí thông minh của mình thì cả đời cô không có đáp án phù hợp để giải thích vấn đề khó khăn, cái loại cảm giác này…. Làm cho cô nghẹn thở.