Cực Đạo Hoa Hỏa

Chương 8 : Khoai tây sợi

Ngày đăng: 15:46 18/04/20


CHƯƠNG 8: KHOAI TÂY SỢI.



Bữa cơm tối có khoai tây sọi, một chút đồ nhắm cùng bia. Phương Thiên Hà cũng được mời ở lại dùng cơm, Ngô Bân cùng hai viên cảnh sát chén chú chén anh, không bao lâu sau dưới chân đã chất cao một đống vỏ lon bia.



Lâm Phong vừa tắm rửa xong đi ra ăn cơm, mới ngồi xuống đã cầm ngay một chiếc đũa, xỉa xỉa khoai tây sợi, hừ một tiếng: “Cái này mà gọi là khoai tây sợi sao? Không phải tôi đã nói với hai người đường kính không quá 5mm hay sao! Này ít nhất cũng to gấp đôi đi! Loại rác rưởi này mà còn dám để trên bàn cơm sao?”



Cảnh sát cao gầy rốt cuộc nhẫn nhịn không được, đứng dậy: “Có ăn là tốt rồi, không muốn ăn liền cút đi! Dám đối với bọn tôi hoa tay múa chân, cậu cho cậu là ai?”



Lâm Phong lười biếng nở nụ cười, nhẹ nhàng, từng chữ chậm rãi nói: “Tôi là đại gia của anh!”



Cảnh sát nhịn không được, đập bàn, xắn tay áo muốn xông đến thì Ngô Bân kéo tay hắn lại: “Bình tĩnh một chút! Không cần đánh nhau!”



“Ngô sir, tên tiểu tử này thật quá đáng!”



“Đừng động thủ!”



Lâm Phong buông đũa, khoát khoát tay: “Làm sao? Tôi nói sai gì sao? Cái này vốn không thể gọi là khoai tây sợi, gọi là gậy khoai tây thì đúng hơn. Các ngươi như vậy không phải là đang ngược đãi tuyến nhân sao?”



Ngô Bân xoay người lại, đối Lâm Phong cười nói: “Bọn họ thực đã cố hết sức rồi, xét đường kính, nhiều lắm cũng chỉ hơn có hai mm mà thôi, nếu mỗi thanh đều giống như yêu cầu của cậu thì cơm tối không biết khi nào mới được ăn. Mà cũng đã muộn rồi, cậu chịu khó ăn đi!”



Lâm Phong nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: “Thực tốn thời gian sao? Tôi không thấy thế!”



Cậu đứng dậy, vào bếp, chốc lát sau liền mang theo một củ khoai tây đã được gọt vỏ cẩn thận, từ bắp chân rút ra một thanh chủy thủ, hàn quang lấp lánh, giống như thực hưởng thụ liếm qua lưỡi dao một lần. Sườn dao phản chiếu lệ quang nơi đáy mắt: “…….phế vật, vô dụng, rác rưởi! Nhìn đây!”



Cảnh sát cao gầy thoáng sửng sốt, chỉ thấy Lâm Phong nhẹ nhàng ném đi, củ khoai tây bay lên giữa không trung, ánh chủy thủ mạnh mẽ lướt qua, củ khoai tây bị cắt thành hai nửa chuẩn bị rơi xuống trên mặt bàn liền bị cậu bắt được. Lâm Phong lại tung hai nửa khoai tây lên cao, chủy thủ trong tay xoay xoay tạo thành những vòng tròn xinh đẹp, ngay sau đó hàng trăm lưỡi dao ngang dọc xẹt qua, cơ hồ so với dao giải phẫu còn chính xác, mau lẹ hơn. Một lát sau nghe được tiếng dao đặt trên mặt bàn, chỉ qua hơn mười giây, củ khoai tây đã biến thành hàng trăm thanh khoai tây dài nhỏ, tinh tế, đường kính đồng đều 1mm! (=”=)



Lâm Phong liếm liếm lưỡi dao, híp híp con mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm cảnh sát cao gầy: “Ở thời kì vũ khí nóng quá mức phổ biến những binh sĩ tác chiến đã quá ỷ lại vào sũng ống cùng hỏa tiễn, đối với cách sử dụng vũ khí lạnh kỹ xảo rõ ràng so với những chiến binh cổ đại hàng trăm năm trước kém cỏi hơn nhiều. Chủy thủ, đao kiếm, thương dài, khiên chắn….những loại binh khí này đã ngưng tụ không biết bao nhiêu kỹ thuật chiến đấu cùng huyết tinh, nghệ thuật, mãi cho đến ngày hôm nay khi các chiến binh lâm vào cảnh khốn cùng vẫn phát huy tác dụng mạnh mẽ nhất.”



Cậu dùng dao nâng cằm viên cảnh sát: “Một thanh đao tốt còn giá trị hơn nhiều so với một khẩu súng, thỉnh anh dùng tính mạng nhớ kĩ điều này, người mới tới, rác rưởi, vô dụng, phế vật!”



Cảnh sát cao gầy như gặp quỷ, hoảng hốt thối lui hai bước: “Cậu….cậu….”
Trường huấn luyện diện tích hơn bốn ngàn kilomet, chia thành hai mươi tám khu cho học viên huấn luyện hàng ngày, khu mười chín rộng năm kilomet, cuộc sống, phương tiện huấn luyện đầy đủ mọi thứ, còn có một con sông nhỏ khúc khuỷu xuyên qua rừng cây rậm rạp chảy quanh. Nước sông trong suốt mát lạnh, ven bờ sông thảm thực vật phong phú, tinh xảo, phủ đầy cỏ cây, trong không khí nóng bức đây quả nhiên là một nơi nghỉ mát tuyệt nhất.



Không được hoàn mĩ đó chính là khi bọn hắn đến bờ sông, chỉ thấy ở nơi bình thường hay ngồi, trên một tảng đá phía dưới bóng cây râm mát, đã bị một người chiếm mất. kẻ chiếm mất vị trí tuyệt hảo này, lại đang nằm ngủ chổng vó là một thiếu niên phương đông, bên người có mấy vỏ lon bia cùng tàn thuốc lá, nhìn qua có vẻ là hắn uống, thản nhiên nằm say sưa.



“Người này cũng là học viên mới? hình như là người Châu Á?”



Cũng giống Ngô Bân, chấp hành đặc phái của cấp trên đến huấn luyện, Ốc Thụy Khắc là lính đặc công dự bị, hắn là một người Anh vô cùng cao lớn, nói chuyện mà thanh âm rất to, khi rống lên thì tựa như gấu lớn. Khi hắn ở bên tai người ta nói chuyện, người ta thậm chí còn có cảm giác lỗ tai bị rung đến ong ong.



Ngô Bân gật đầu: “Hình như là vậy.”



“Nhưng tên tiểu tử này còn dễ chơi hơn cả gấu lớn.” Aso đi ra phía trước, thô lỗ dùng mũi giầy nhọn nhọn đá vào lưng thiếu niên kia, “Ây! Đứng lên! Tiểu tử kia!”



Thiếu niên mơ mơ màng màng xoay người, tiếp tục ngáy.



Ngô Bân ngăn hắn lại: ”Tìm chỗ khác đi.” Cùng là bạn trong tiểu đội nên hắn biết Abi so với kẻ khác vô cùng hiếu chiến, thích thể hiện. Người này thể trọng hơn một trăm kilogram, có thể khiêng một chiếc xe hỏa tiễn loại nhỏ, cõng một cây gỗ thật lớn chạy bộ ba mươi kilomet. Abi thô lỗ so với Warwick tính tình hào sảng hoàn toàn khác nhau, trong đội dự bị hắn rất thích ma cũ bắt nạt ma mới, thế nên người vừa gặp hắn thấy rất sợ.



Quả nhiên Abi bỏ qua lời hắn: “Hi, Ngô, cậu không hiểu. lần đầu tiên gặp học viên mới chính là phải tạo cho mình uy quyền, nơi này đều là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, nếu cậu bỏ qua không làm gì bọn họ, bọn họ nhất định sẽ đè đầu cưỡi cổ cậu cho xem.”



Ngô Bân nhún vai: “Cậu ta chỉ là đứa nhỏ thôi mà.”



“Hắn hình như không phải học viên mới khu mười chín.” Warwick nói, “Hắn không mặc đồng phục tân sinh, cũng không đeo biển mã số. có khi là nhân viên làm việc trong căn cứ thôi, trước mặt tiểu tử ra oai cũng chẳng có tác dụng gì. Đi thôi các anh em.”



Bọn họ hướng phía bên kia đi đến, Abi còn có chút không cam lòng liền xoay người đá thiếu niên kia một cái.



Lân này vừa vặn lại đá vào bụng cậu, thiếu niên phương đông đáng thương nhảy dựng lên, nằm trên mặt đất, oa một tiếng phun ra. Trong phút chốc rượu cùng không biết những thứ gì khác ói ra đầy người Ngô Bân, mùi chua loét khó chịu xộc thẳng vào mũi.



Ngô Bân vô tội lùi lại từng bước: “Ui!”



Thiếu niên xoa xoa huyệt thái dương, thống khổ không chịu nổi ngẩng đầu lên, thấp giọng mắng chửi mấy câu tiếng Trung. Ngay sau đó cậu thấy Ngô Bân liền lắc lắc đầu, dùng khẩu âm tiếng anh địa phương đặc trưng nói: “Oh, Sorry…”