Cực Đạo Truy Sát
Chương 61 :
Ngày đăng: 17:42 18/04/20
Mỹ nhân lặng ngồi, muốn nói lại thôi, giấc xuân vừa tỉnh, áo dợm vai gầy….
Sở Tịch vẻ mặt hầm hầm chậm rãi ngồi dậy: “Kim Thạch anh muốn làm phản thật rồi.”
Kim Thạch dè dặt mon men trốn đằng sau cửa, nhưng ván cửa thực sự không đủ dày, trốn tới trốn lui vẫn có thể thấy một đôi tròng mắt đảo như rang lạc, đúng lúc đối diện chiếc giường nhỏ bài trí hoa lệ trong phòng đọc sách của Sở đại công tử.
Có trời chứng giám, tôi không hề cố ý muốn thấy cậu rời giường mà. Tuy rằng tôi hay lén gọi cậu là tiểu mỹ nhân, tuy là tôi thực sự có hơi háo sắc, tuy rằng tôi thực sự không giỏi kiềm chế cho lắm…. Nhưng mà tôi nào có gan âm mưu XXOO kim chủ hàng tháng phát tiền lương cho tôi!
Kim Thạch cắn tay áo, ngậm ngùi rưng rưng nhìn Sở Tịch xuống giường, không buồn che đậy mặc áo phông quần bò, sau đó lười biếng duỗi dài thắt lưng: “….Mùa xuân buồn ngủ quá là buồn ngủ!”
Kim Thạch lầm bầm: “Cậu chủ lại phát xuân rồi.”
“Biến,” Sở Tịch đáp, “Tôi phát xuân sẽ tự đi tìm Trịnh Bình đè xuống, mắc mớ gì tới anh? Mà đấy, đã ăn tươi Lưu Triệt bé bỏng chưa?”
Nếu có thể nhìn được, sau đầu Lưu Triệt sớm đã ngay ngắn một hàng hắc tuyến: “Chưa.”
“Ý? Sao lại chưa? Tôi tạo bao nhiêu điều kiện tốt cho các người, truy sát, chạy trốn, cảm động, kích thích, bảo vệ vô điều kiện, đêm ngủ chung phòng, vô số cặp mắt trong bóng đêm theo dõi hai người, mong chờ hình ảnh hương diễm tình sắc nhất của hai người….”
Sở Tịch đột ngột nghĩ ra gì đó, trên mặt dần dần hiện lên loại biểu cảm tự nhận thức mình sắp bị Trịnh Bình nhốt lại một tuần không cho xuống giường rồi.
“Kim Thạch, anh không phải…. không phải chỗ đó có vấn đề chứ?”
Kim Thạch ôm lấy đũng quần chạy như bay về phía sau, Sở Tịch vẻ mặt nghiêm túc từng bước áp sát, một tiến một lui, đến khi áp tới góc cửa, Kim Thạch hét thảm một tiếng ngồi thụp xuống: “Không có! Ông đây là đàn ông đích thực!”
Sở Tịch ngồi xổm xuống, điệu bộ ưu nhã búng búng tiểu jj(1) của gã: “……Thế tại sao ăn không nổi Lưu Triệt bé bỏng?”
(1) Tiểu jj: Chim =))))
“Sao tôi lại phải ăn Lưu Triệt?” Kim Thạch khói bốc quanh đầu.
Từ khi gã theo cậu chủ này đến nay, gã chưa bao giờ làm những việc bình thường: Thỉnh thoảng kêu gã đi gửi sách tặng hoa, có lúc kêu gã đi nhà tình nhân ở đại lục rước cậu chủ về; đôi khi là ngồi xổm bên ngoài làm culi lúc cậu chủ cùng người ta lên giường; lúc này đây lại phải kì quái phụng chỉ lên giường, ăn một đại thiếu gia ngu si đần độn…..
Được rồi, coi như đại thiếu gia họ Lưu đần độn kia thực ra cũng có chút ngốc, có chút kích động, có chút chân thành nhiệt tình, đương nhiên cũng có chút đáng yêu….
Huống chi ngoài cửa sổ ánh trăng sáng rọi, hương hoa phảng phất, đêm xuân nồng đượm, khiến người ta không nhịn được muốn làm chút chuyện tương xứng.
Kim Thạch cảm thấy trong thân thể mình có một dục vọng nào đó đang dần dần bùng lên và bộc phát. Gã gần như không chịu nổi. Trong không khí tản mát mờ ám và dây dưa, thúc ép gã phải làm gì đó.
Đúng lúc này, thanh âm của Lưu Triệt truyền đến, mang theo chút kinh ngạc: “……Đúng là sáu múi rồi.”
Kim Thạch bỗng chốc đứng hình.
“Thì ra trong tiểu thuyết viết sáu múi cơ bụng đúng thật không hề bịa đặt.” Lưu Triệt nghiêm túc đưa ngón tay di từng chút một: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu….”
Kim Thạch lật chăn vùng dậy, mặt mày méo xẹo: “Lưu!!!!!! Triệt!!!!!!”
Lưu Triệt nhanh như chớp rụt tay về: “Không không không không không có gì!!!!!!”
“Cậu lại đây cho tôi!” Kim Thạch lửa giận phừng phừng nhào tới, “dám sàm sỡ ông đây, cậu chán sống rồi!”
Lưu Triệt xuống giường cong đuôi bỏ chạy, Kim Thạch co giò đuổi theo. Hai người trong phòng tối đuổi bắt mấy vòng như mèo vờn chuột, chỉ nghe thấy tiếng đồ vật rơi binh bang loảng xoảng truyền tới liên tiếp, sau đó Kim Thạch tóm được Lưu Triệt, gào to: “Cấm nhúc nhích!”
Lưu Triệt ngồi thụp xuống, liều mạng ôm đầu: “Không cho đánh vào đầu!”
Kim Thạch hung dữ tóm lấy hắn: “Ông đây không đánh cậu! Hôm nay không cưỡng gian cậu không được!”
Lưu Triệt sững sờ, tình hình không thể xem nhẹ, lập tức thấy gió rét thổi qua, toàn thân cứng ngắc. Qua hồi lâu hắn mới run rẩy bật ra một câu: “…….Trịnh Bình nói đúng…. Anh quả nhiên có ý đồ xấu xa với tôi….”
Kim Thạch mới đầu còn đang tức xì khói lên đỉnh đầu, chợt nghe câu này mới sững người: “Cái gì? Trịnh Bình nói tôi có mưu đồ bất chính với cậu?”
Lưu Triệt toàn thân run rẩy lẩy bẩy.
“…….Nhưng mà…….” Kim Thạch cau mày, “Chẳng lẽ không phải cậu và Trịnh Bình liên thủ bày mưu với tôi sao? Chẳng lẽ Sở Tịch nói không đúng?”
Bọn họ cùng lúc ngây ra, chỉ nghe gió lạnh rít gào, cuốn lên một trời đầy lá khô.