Cực Hạn

Chương 101 : Sao anh biết tôi không có?

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Đồ ăn trên bàn đã hết, bầu rượu còn thừa lại bị Diệp Hiểu Hạ gắt gao cầm chặt trong tay, thường thường đổ vào miệng một ngụm.



Trên bàn bát tiên gỗ hoàng dương khắc hoa kia giờ bày hơn mười loại dược

phẩm, trong đó lấy dược phẩm bổ huyết và bổ lam cao cấp làm chủ. Dược

phẩm này cần phải do dược sư đạt tới cấp tông sư trở lên mới thành cao

cấp và cấp đặc biệt, ở trên chợ, hoặc nói trong trò chơi lúc này, còn

chưa từng có người gặp qua.



Diệp Hiểu Hạ nhìn vẻ bình tĩnh của

hai người Vân Ẩn và Không Đồng, thực ra đã kích động không thôi, tâm

trạng phiền muộn ban đầu của cô hình như hơi hơi có một chút an ủi.



Cô lắc lắc đầu đã mơ mơ màng màng nói: "Dược phẩm này là số lượng có hạn,

tôi trữ hàng cũng không nhiều, hai người tính toán ra giá bao nhiêu

mua?"



Vấn đề này thoạt nhìn lỗ mãng liều lĩnh, thực tế lại vô

cùng gặp may, chẳng những dời đi ép hỏi của hai người với Diệp Hiểu Hạ,

càng là khiến hai người sinh ra ý nghĩ thu mua tất cả dược phẩm cấp cao

và cấp đặc biệt này.



Hai người này thoạt nhìn rất thân, nhưng

cũng là quan hệ đối thủ, tự nhiên nhìn không được đối phương ăn toàn bộ

dược phẩm, đề nghị một người một nửa đoán chừng giữa hai người cũng

không thể thực hiện được. Hơn nữa hai công hội này đều là công hội lớn,

vì sự phát triển của công hội, chút tiền thuốc này bọn họ căn bản không

để ý. Cho nên, khi ra giá, chỉ có cao hơn Diệp Hiểu Hạ đoán trước, tuyệt sẽ không thấp.



Đương nhiên, Diệp Hiểu Hạ căn bản cũng không lo

lắng vấn đề hai người họ liên hợp lại chèn ép giá dược phẩm của cô, muốn hỏi vì sao cô có tự tin này, thực ra chỉ có một chút.



Trung Quốc đâu phải chỉ có hai công hội bọn họ, không phải sao?



Tuy rằng phần đông dược phẩm trên bàn này khiến Vân Ẩn và Không Đồng tâm

động không thôi, nhưng hai người cũng là không xúc động đến múc lập tức

muốn thu mua những dược phẩm này. Nhìn những thứ này, bọn họ càng sinh
động vừa rồi thì, thám tử công hội của bọn họ phát mật ngữ đến hỏi.



Mật ngữ này phảng phất nhất ngữ bừng tỉnh người trong mộng, khiến hai người nhảy dựng lên, bọn họ vẫn còn làm gì! Ngẩn người cái gì chứ!



"Tôi nhớ tới trong công hội có việc gấp, bữa tính lên tôi là được, tôi cáo

từ trước." Vân Ẩn chắp tay với Không Đồng, người đã vọt ra tới ngoài

cửa.



"Cũng vậy, qua mấy ngày, tôi nhất định mời lại anh." Không Đồng vừa trả lời vừa theo ra tới cửa.



Hai người gật gật đầu, khẽ cười, sau đó một trước một sau chạy vội từ lâu

ngoại lâu xuống. Bọn họ vừa cấp tốc chạy, vừa không quên phát tin tức

trong công hội.



"Nhanh chóng tìm Diệp Hiểu Hạ! Tài vật lập tức đuổi theo, dù xài bao nhiêu tiền nhất định phải mua được lệnh bài trên tay cô!"



Trong tay dược sư Đại tông sư Diệp Hiểu Hạ cư nhiên có lệnh bài công hội ! !

uy lực nổ mạnh của chuyện này tuy không thể so với hai quả bom nguyên tử Nagasaki, nhưng cũng khiến người trong hai công hội lớn nổ tung. Phàm

là người trong đế đô buông chuyện trong tay, bắt đầu nơi nơi tìm Diệp

Hiểu Hạ.



Ngay khi người trong hai công hội đoàn cơ hồ lật đế đô

lên, người khởi xướng là Diệp Hiểu Hạ đang ở trong ngõ nhỏ cách vách lâu ngoại lâu cong thắt lưng điên cuồng nôn một trận, rượu này quả nhiên

không phải thứ tốt, uống nhiều khó chịu đòi mạng. Tiểu Ngũ bịt mũi đứng

bên cạnh Diệp Hiểu Hạ vẻ mặt ghét bỏ nói: "Mệt tôi vừa rồi cho cô mặt

mũi như vậy, cô có thể đừng mất mặt như vậy hay không? Nếu để cho người

khác đã biết cô cư nhiên ở trong này làm chuyện dọa người như vậy, cả

đời này của tôi có còn sống được không?"



Diệp Hiểu Hạ xoa xoa miệng, ngẩng đầu nhìn tiểu Ngũ: "Anh lại nói nhiều một câu, tôi khiến cho anh lúc này không cần sống."



Tiểu Ngũ khinh thường hừ hừ mũi, nhắc nhở cô: "Cô thành dạng này còn có thể đi tạo công hội sao?"



"Có thể! Tôi nhất định phải đi, dù thế nào cũng phải đi!" Tuy đầu Diệp Hiểu Hạ tỉnh tỉnh mê mê, nhưng chuyện này luôn luôn không quên, chặt chẽ ghi tạc trong lòng !