Cực Hạn

Chương 104 : Mua hàng

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


"Ha ha, tôi đã biết

sẽ như vậy." Tiếng đàn của Vân Ẩn im bặt, anh thu đàn lại, đứng lên:

"Chúng ta cũng chơi đùa với bọn họ đi." Anh đi vài bước về phía cửa, sau đó lại dừng bước, chậm rãi quay đầu: "Thông báo cho người trong công

hội chuẩn bị một chút, tuần sau tối tái chiến Bích Thủy thần thú."



“Vâng."



Sao không có ai nói với cô thực ra nhận người cũng là một chuyện vô cùng

vất vả. An bày xong cho hơn hai tram người, thuận tiện chào hỏi, đã đến

buổi tối. tên gia hỏa không chịu trách nhiệm Túy Lí Thiêu Đăng cư nhiên

logout ngủ, Diệp Hiểu Hạ nghiến răng nghiến lợi, cô không cảm thấy anh

vất vả bao nhiêu, lí nào là vây?



Tiểu Ngũ một bên cũng không phải gia hỏa bớt lo, uy hiếp Diệp Hiểu Hạ nếu không cho ăn ngon sẽ bãi công, cuối cùng làm Diệp Hiểu Hạ chỉ có thể tiêu tiền mua một bàn thức ăn cho anh. Nhìn anh ngồi xổm ở đó hồng hộc ăn mì vằn thắn, Diệp Hiểu Hạ oán

hận khinh bỉ, người kia là ảnh vệ gì chứ! Rõ ràng là một ăn hóa, một tên ăn hóa rõ đầu rõ đuôi an bày rất dễ dàng, kênh công hội này lập tức vô

cùng náo nhiệt, nhưng Diệp Hiểu Hạ luôn không thích náo nhiệt như vậy,

chỉ khi nhận người xong thì chào hỏi trong kênh công hội, rồi không lộ

mặt nữa. Giờ hết bận, cô vỗ vỗ bả vai, vừa định đứng lên hoạt động một

chút, lại nhìn thấy một bóng đen đứng bên người cô.



Ngẩng đầu lên nhìn, người này không phải ai khác, là Tố.



Diệp Hiểu Hạ nhìn ánh trăng và ngọn đèn bao phủ Tố, trong lúc nhất thời

không phản ứng kịp, cô chớp chớp mắt, hơn nửa ngày mới chào hỏi: " Anh

khỏe?"



"Ừ." Tố gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía tiểu Ngũ ngồi

xổm trên ghế ăn mì vằn thắn, trong ánh mắt xuất hiện một tia kinh diễm,

sau đó anh thu hồi ánh mắt, nói với Diệp Hiểu Hạ: "Ảnh vệ nhìn thật

phiêu."



Diệp Hiểu Hạ bên này còn chưa kịp nói gì, tiểu Ngũ đã để

bát xuống, hộc hộc hộc hộc đứng lên, có vẻ cực kì không vui, " Đàn ông

thì không thể nói xinh đẹp ! Anh không biết thường thức sao? Tôi nhìn

anh cũng không hơn bao nhiêu, xin khuyên anh một câu, buổi tối đừng có

ra ngoài, bằng không tiểu cúc hoa sẽ biến thành hoa hướng dương."



Này, này, này... Diệp Hiểu Hạ trừng lớn mắt nhìn tiểu Ngũ, cô cảm thấy quá

dọa người. Ảnh vệ của cô thế nào lại là một người còn chưa thoát khỏi


Đây đều là bí mật, bí mật là nhất định không thể cho người khác biết.



Kết quả cuối cùng của chuyện này chỉ có một, là Diệp Hiểu Hạ thu tố nhập hội.



Tuy ngày thứ hai khi Túy Lí Thiêu Đăng login, đối với việc vì sao Tố gia

nhập Cửu Trọng Thiên cảm thấy có vài phần ngoài ý muốn, nhưng anh hiểu

được chi tiết trong đó rất nhanh. Tuy đối với chuyện như vậy Diệp Hiểu

Hạ vẫn có vẻ có tức giận bất bình, còn Túy Lí Thiêu Đăng thì lại không

cho là đúng.



"Như vậy cũng không có gì không tốt, mỗi công hội

lớn đều muốn lấy đến càng nhiều dược phẩm, chúng ta chỉ cần bắt lấy điểm này là được rồi." Anh nói như vậy.



Diệp Hiểu Hạ cũng chỉ có thể nhận cách nói này rồi thực hiện.



Dù cô luôn luôn không nghĩ muốn cùng tham gia vào chuyện giữa mấy công hội lớn, nhưng, giờ thân phận cô muốn tuyệt đối không tham dự thoạt nhìn

không có khả năng, như vậy cũng chỉ có thể tìm một phương pháp tương đối trung lập. Để các công hội xếp người chơi cuộc sống vào Cửu Trọng

Thiên, có lẽ cũng là một con đường đi.



Ngay khi Diệp Hiểu Hạ còn

chưa rối rắm chuyện này xong, chuyện làm ăn đầu tiên sau khi công hội

Cửu Trọng Thiên thành lập tới cửa. Thực ra cũng không phải đầu tiên, mà

là mấy công hội lớn đồng thời tìm tới cửa. Diệp Hiểu Hạ vốn còn đang sửa sang lại kho hàng, lại liên tiếp nhận được mật ngữ muốn mua đồ của Sát, Trần Ai Lạc Định, Danh Môn, Huynh Đệ Minh, Thiết Huyết Môn mấy công hội khác.



Mục đích bọn họ đến không vượt ngoài dược phẩm, nhưng lại làm khó Diệp Hiểu Hạ.



Mặc dù khi ở Bặc nhân thôn cô luyện không ít dược, nhưng lúc đó vì mang

không đi nhiều như vậy, có không ít bị Diệp Hiểu Hạ lãng phí, mà dược

phẩm lấy đi từ Bặc nhân thôn cũng chỉ có đầy túi tiểu Ngũ, mấy tram

bình. Số dược này thoạt nhìn không ít, nhưng muốn đồng thời chào hang

với mấy công hội, có vẻ như muối bỏ biển.



Bởi bây giờ trên chợ

không dược phẩm cao cấp như vậy, cho nên Diệp Hiểu Hạ chỉ có thể hẹn mấy công hội lốn muốn mua đồ đến kho hàng, tính toán cùng nhau thương lượng giá cả, sau đó lại bình quân dựa theo thực lực công hội mà bán.



Nhưng, trên thực tế, không ôn hòa hoàn mỹ như Diệp Hiểu Hạ nghĩ.