Cực Hạn

Chương 124 : Thúy Trúc Yêu

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Xoay người đi vào rừng trúc, thì thấy Tố cầm trường kiếm Dạ Chú đứng bên một mép nước nhợt nhạt, trong nước mọc rêu xanh nhàn nhạt còn có Đóa Đóa hoa sen không lớn, trong một mảnh xanh tươi trong rừng trúc có vẻ xinh đẹp lạ thường.



Nơi này là chỗ Thúy Trúc Yêu nảy sinh cái mới.



Thúy Trúc Yêu là một cây gậy trúc, nếu không có người chơi công kích thì sẽ không chuyển động khắp nơi, xem nơi này trống trơn đãng đãng, thì có thể kết luận còn chưa nảy sinh cái mới.



Diệp Hiểu Hạ đi tới bên người Tố, đứng ở nơi đó lẳng lặng cùng đợi Thúy Trúc Yêu xuất hiện, trong thời gian ngắn hai người đều ảm đạm không nói gì, trừ gió từ rừng trúc không ngừng thổi qua, không có động tĩnh khác.



Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ nghe thấy bên người vang lên một trận tiếng động kỳ lạ.



Nhạc khúc trong trẻo mà lại du dương, cũng không như tiếng của bất kì nhạc cụ nào, cô không khỏi thấy lạ, quay đầu nhìn lại. Chỉ nhìn thấy tay trái Tố cầm một mảnh lá trúc dán trên môi, âm nhạc êm tai du dương bay ra từ môi anh.



Âm nhạc kia giống như có ma lực thật lớn, bí mật mang theo tâm trạng còn hơi sa sút của Diệp Hiểu Hạ bay đi thật xa. Đang lúc Diệp Hiểu Hạ đắm chìm trong âm nhạc êm tai như vậy, chỉ nghe thấy nhạc khúc kia đột nhiên cao lên, trở nên vừa sắc nhọn vừa gấp rút.



Mà trong làn nước nhợt nhạt trước mắt hai người kia, bỗng nhiên mọc ra một cây trúc thật lớn.



Tuy rằng biết Thúy Trúc Yêu là nảy sinh cái mới trong vịnh nước cạn này, cũng biết lúc nó nảy sinh cái mới sẽ không có dấu hiệu gì, nhưng, đột nhiên như vậy, ở trước mặt hai người một cây trúc lớn như vậy xông ra, thật sự là làm cho người ta trong lòng mạnh mẽ hoảng sợ.



May mà Diệp Hiểu Hạ phản ứng nhanh, một đóng băng thuật nhanh chóng bay ra, nhưng khối băng kia lại bay ra hai chữ "Miễn dịch" trên đầu Thúy Trúc Yêu, sau đó Thúy Trúc Yêu hét lớn một tiếng vọt tới hai người.



BOSS này cư nhiên không ăn khống chế!



Trong lòng Diệp Hiểu Hạ hơi ngừng lại, tiếp đó cấp tốc di chuyển về phía sau, đây là kỹ năng "Đạp lãng vô ngân" chỉ âm dương sư trên cấp tám mươi mới học được. gia tăng 100% tốc độ di động tới các phương hướng, thời gian liên tục mười lăm giây, thời gian phục hồi ba mươi giây. Đối với âm dương sư chân ngắn hơn nữa không có kỹ năng chạy trối chết gì mà nói, đây là già trẻ đều yêu, toàn dân tất học một kỹ năng siêu cấp.



Không quản người khác dùng thế nào , dù sao đối với Diệp Hiểu Hạ mà nói, mấy ngày nay ở võ quán, dù là luyện kỹ năng hay là luyện thao tác, kỹ năng này đã thành kỹ năng chiêu bài của cô. Diều, chạy trốn, đánh lén động tác vân vân, quả thực là nhất kỹ nơi tay, không lo mọi chuyện.
Nói thật, một kiện trang bị như vậy đúng sự là không tệ, nhưng tất cả thuộc tính của trang bị này đều tương đối rời rạc, tuy mỗi một thuộc tính đều không tệ, nhưng đặt cùng nhau lại có vẻ không rõ chủ yếu và thứ yếu, dùng để làm một kiện vũ khí luyện cấp thì đủ. Chỉ là chỗ đáng sợ của trang bị này là thuộc tính có thể trưởng thành của nó.



Thuộc tính có thể trưởng thành trong vũ khí quả thực có thể cho là nghịch thiên, một kiện trang bị vốn đã thật không tệ nếu còn có thể tiếp tục trưởng thành, trời, đến cùng phải nghịch thiên đến cái dạng gì mới xem như đến cùng?



"Đây..." Diệp Hiểu Hạ nhìn bất khô trên cổ tay nửa ngày cũng nói không ra lời. Giờ cô vừa mới mới tới cấp tám mươi lăm, lại thật không ngờ có thể có trang bị như vậy, trong lúc nhất thời cô hơi luống cuống chân tay, vội vàng tháo nno1 xuống, nhét vào tay Tố: " Thứ này quá quý giá, tôi, tôi không thể lấy."



"Nếu em không cần, cần gì phải khiến nó cuồng hóa?" Tố có kiên trì của Tố, anh lại mang chuỗi ngọc kia vào cổ tay Diệp Hiểu Hạ, sau đó lôi kéo cô đi đến thôn Cam Tuyền.



Diệp Hiểu Hạ lại bị anh nói đến ngây ngẩn cả người: "Anh nói gì? Anh làm Thúy Trúc Yêu này cuồng hóa chỉ là vì cái vòng tay này."



"Ừ."



"Sau khi cuồng hóa mỗi lần Thúy Trúc Yêu đều bạo hạt châu này hả?”



" tỷ lệ 0. 1%."



"Vậy sao lần này có thể bạo!"



"Tôi đoán ."



"..."



Anh là GM chứ gì?