Cực Hạn
Chương 125 : Lan hồ điệp
Ngày đăng: 02:10 19/04/20
Trừ đánh Thúy Trúc
Yêu ra, thì nhiệm vụ liên hoàn này không có chỗ đặc biệt nào khác, cuối
cùng sau khi hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn này, NPC thưởng cho hai người một người một viên ruby không tỳ vết, xem ra đây là đá quý vừa mới mở
ra trong hệ thống khảm bảo thạch.
Diệp Hiểu Hạ nâng ruby trong tay lên nhìn nhìn dưới nắng, có vẻ rất thỏa mãn.
Bên môi cô hơi hơi cong lên, lộ ra một độ cong rất đẹp mắt.
Tố đứng bên cạnh cô lẳng lặng nhìn cô, nhìn cô cười, nhìn cô không coi ai
ra gì híp mắt, nhìn cô trong lúc lơ đãng đó lộ ra tính trẻ con. Nhìn mãi nhìn mãi, giữa mi anh cũng không khỏi mềm mại xuống
"Rất thích ruby hả?"
Diệp Hiểu Hạ quay đầu nhìn Tố cười, cô đi đến bên người anh, đưa đá quý tới
trước mắt anh: "Anh xem, nhìn dưới ánh mặt trời, có phải sẽ có ánh sáng
bảy màu không? Nhìn thật là đẹp!"
Tố nhìn qua theo cánh tay mảnh
khảnh của cô, nhìn ngón tay tinh tế trắng nõn của cô, cuối cùng thấy
được viên đá quý kia, quả nhiên, dưới ánh mặt trời chiết xạ, viên ruby
kia biến thành bảy màu, đúng là đẹp mắt. Anh gật gật đầu, "Quả thật rất
đẹp mắt."
Còn muốn nói chút gì, mật ngữ của anh lại vang lên, mở ra nhìn nhìn, là Vân Ẩn.
Diệp Hiểu Hạ thấy Tố có mật ngữ cũng không nói nhiều, cất đá quý vài, vừa
thuận tiện sửa sang lại đồ trong túi, vừa cân nhắc xem này viên ruby
thêm 200 giá trị sinh mệnh này nên khảm ở đâu thì tương đối thích hợp.
"Vân Ẩn muốn tôi đi giúp anh ta đánh Bích Thủy Thần Thú, em cùng đi với tôi."
Tố mà nói nhẹ nhàng, nhàn nhạt, nhưng không có ý thương lượng.
Bích Thủy Thần Thú? Diệp Hiểu Hạ nghĩ nghĩ một hồi: "Anh ta sẽ không đánh lệnh bài công hội chứ."
" Ừ."
Diệp Hiểu Hạ khẽ nhếch miệng.
"Xem ra, đây là chuyện của Sát, chúng tôi đến thật sự là đường đột." Tố luôn luôn nhìn Lan Hồ Điệp, bỗng nhiên chậm rãi mở miệng, nói xong đứng lên, kéo tay Diệp Hiểu Hạ: "Thật có lỗi."
"Tố, sao anh lại so đo với cô ta." Vân Ẩn lập tức đứng lên ngăn cản Tố.
Doanh Doanh Bất Ngữ cũng đứng lên nhíu mày với Lan Hồ Điệp: " Cô không biết
thì đừng nói lung tung được không! Đây là hội trưởng Cửu Trọng Thiên
Diệp Hiểu Hạ! Là dược sư đại tông sư duy nhất trong trò chơi, là người
cung ứng dược phẩm lớn nhất của công hội chúng ta! Cái gì nằm vùng không nằm vùng, cô suy nghĩ nhiều quá! Nếu muốn đuổi cô ấy đi, thì cô giao
viên Tị Thủy Hoàn trên người cô ra đây trước cho tôi! Đây là cô ấy luyện !" Tiếp cô ấy lại kéo Diệp Hiểu Hạ ngồi xuống: " Cô đi đứng lên theo
làm chi, tôi nói cho cô biết món trứng tráng phù dung của nơi này ăn đặc biệt ngon, một hồi cô nhất định phải ăn nhiều!"
Diệp Hiểu Hạ
nhìn Lan Hồ Điệp, tuy rằng bị người ta bài xích như vậy trong lòng có
hơi không thoải mái, nhưng nghĩ lại, có lẽ người này chỉ là lo lắng cho
an nguy của công hội, cũng không có ý xấu. Có thế này lạu ngồi xuống,
lại nói chuyện với Doanh Doanh Bất Ngữ.
Mà những vị cao tầng chưa từng gặp Diệp Hiểu Hạ mãi cho đến lúc này mới biết thì ra vị âm Dương
gia thoạt nhìn không thu hút này cư nhiên dược sư đại tông sư duy nhất
của trò chơi Diệp Hiểu Hạ thì rất kinh ngạc. Bọn họ liên tục kính rượu
với Diệp Hiểu Hạ, trong khoảng thời gian ngắn không khí lại náo nhiệt
lên.
"Hiểu Hạ, dược của cô có thể bán mấy viên cho chúng tôi
không, có đôi khi dã ngoại bảo mệnh linh tinh, giờ nói về dược thì không có ai có cấp bậc như cô !"
" Nè nè nè, anh đây là ở lấy góc
tường công hội ha! Tôi nói cho anh biết loại tư tưởng này là không được! Hiểu Hạ, tôi không có lòng tham gì, cô một tuần bán cho tôi một viên là được!"
"Tôi lải nhải, anh cao thượng hơn tôi rất nhiều ha!"
"..."
Lan Hồ Điệp vừa nghe thân phận Diệp Hiểu Hạ, trong lòng nhịn không được cả
kinh, cô vạn vạn không ngờ cô gái dung mạo xấu xí trước mặt cư nhiên là
dược sư đại tông sư. Khí thế lập tức yếu đi không ít, lại thấy không khí lúc này càng không hướng về mình, rất muốn giận dữ rời khỏi. Nhưng nhìn thấy ngồi Tố ở chỗ kia lại hơi luyến tiếc, đành phải ngạnh sinh sinh
ngồi xuống, hung tợn liếc mắt Diệp Hiểu Hạ một cái, khinh thường nói:
"Hừ, không phải là dược sư đại tông sư sao? Có cái gì hay chứ!"