Cực Hạn

Chương 133 :

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Đây mới là hôn sao?



Khác với nãy mình dán môi trên môi Trầm Hoan.



Cái lưỡi trơn ẩm kia như mang theo xuân dược mềm mại lưu luyến trong miệng

cô, đến chỗ nào, cũng làm cả người cô run rẩy. Nhưng, mềm mại như vậy

lại như là ma pháp mãnh liệt nhất trên thế giới, hút đi sức lực trong

thân thể cô, làm cô chỉ có thể mặc cho mình càng ngày càng mềm mại, càng ngày càng vô lực.



“Trầm Hoan...”



Diệp Hiểu Hạ cảm thấy

hai chân của mình đã không phải của mình nữa, cô mềm yếu treo trên người Trầm Hoan, thở dốc. Người đàn ông này, đúng là độc dược làm mình

nghiện, cứ việc cảm thấy mình sắp chết, lại tách không ra như trước.



Nhưng, nếu lại không rời khỏi, cô nghĩ, cô sẽ chết .



Vì thế, lý trí còn sót lại của cô ra lệnh cho mình rời khỏi. Giữa hai

người mới có một khe hở nhỏ, Diệp Hiểu Hạ hung hăng hút một ngụm không

khí, cứu lại sinh mệnh cơ hồ hít thở không thông của mình.



Cô buông mi mắt, đôi môi hồng nhuận phảng phất được trên thế giới chu sa quý báu nhất thấm nhuận qua.



Đôi môi sáng loáng như vậy, màu sắc mê người như vậy, cô gái tuyệt vô cận

hữu trên đời như vậy, dưới ánh đèn mờ nhạt mờ ám như vậy, tên của anh

trượt ra từ giữa môi răng cô, khiến Trầm Hoan luôn luôn cho mình là bình tĩnh lý trí cũng nhịn không được sa vào.



“Cái gì?” Anh cũng

không thỏa mãn chỉ như vậy, chỉ là rời khỏi như vậy. Nên để sát vào cô,

dán môi cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả môi cô.



“Trầm Hoan.” Diệp Hiểu Hạ thừa dịp trước khi mình lại sa vào phía, đẩy anh ra, cô còn có chuyện muốn nói.



Cô nâng mắt lên, nhìn người đàn ông trước mặt này. Anh vẫn có dánh vẻ gió

êm sóng lặng như trước, cổ tỉnh không dao động, nhưng trong mắt đen đặc

lóe ra ánh sáng tiết lộ giờ phút này nội tâm anh mênh mông thế nào.

Trong nháy mắt, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy người đàn ông trước mặt này một

chút cũng không chân thật.



Giờ là chân thật sao? Hay chỉ là một cảnh mơ quá mức tốt đẹp của cô?
Hiểu Hạ khẽ mỉm cười, tâm trạng của cô tốt lắm, vui mừng nói không nên

lời từ trong lòng cô như núi lửa phun ra.



Trầm Hoan gật gật đầu,

vốn định chờ Diệp Hiểu Hạ lên lầu mới đi, nhưng là chuyện vừa rồi và

khóe môi Diệp Hiểu Hạ đang cười đều làm anh chống đỡ không được. Anh

ngừng lại một chút, bỗng nhiên kéo Diệp Hiểu Hạ qua lại hôn trên môi cô, sau đó mới nói: “Trở về cẩn thận một chút, trò chơi gặp.”



“Được.”



Đợi Diệp Hiểu Hạ đồng ý, Trầm Hoan mới xoay người rời khỏi.



Nhìn Trầm Hoan rời khỏi, Diệp Hiểu Hạ thế này mới xoay người đi lên trên

lầu, bỗng nhiên từ cây bên cạnh đột nhiên chui ra một bóng đen, sợ tới

mức cô kinh hô một tiếng, theo bản năng muốn đi kêu còn Trầm Hoan chưa

đi xa.



Bóng đen kia lại vội vội vàng vàng mở miệng: “Hiểu Hạ, đừng kêu, là anh.”



Dựa vào ánh sáng từ hàng hiên, Diệp Hiểu Hạ tập trung nhìn, người này cư nhiên là Bạch Thiên Minh.



“Đã trễ thế này sao anh lại ở chỗ này?” Diệp Hiểu Hạ thấy là Bạch Thiên

Minh, trái tim cũng thả xuống, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực, xem như an ủi

một chút tim đập quá nhanh của mình, không tức giận gì.



Bạch Thiên Minh không trả lời vấn đề của Diệp Hiểu Hạ, đôi mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm gương mặt Diệp Hiểu Hạ thất thần.



Diệp Hiểu Hạ bị anh ta nhìn đến hơi sợ hãi, không tự chủ được lui ra phía sau một bước: “Anh nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?”



Bạch Thiên Minh lúc này mới hồi thần. Trong đầu óc anh ta không lái đi được

cảnh người đàn ông cao lớn rắn rỏi vừa rồi hôn môi Diệp Hiểu Hạ, không

biết vì sao, trong lòng anh ta nháy mắt vậy mà như bị kim đâm vào rất

khó chịu. Anh nhìn khuôn mặt Diệp Hiểu Hạ, nhịn không được suy nghĩ cô

và người đàn ông khi nãy đến cùng là quan hệ gì, không khỏi thất thần,

nếu không phải Diệp Hiểu Hạ mở miệng nói chuyện, đoán chừng anh còn muốn tiếp tục thất thần.



“Không, không có gì.” Bạch Thiên Minh vội

vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu. Bởi vì đèn ngoài hiên chiếu sáng, bóng

dáng hai người trên mặt đất bị kéo dài, bỗng nhiên anh ta phát hiện bóng dáng của mình vậy mà trùng hợp trên bóng Diệp Hiểu Hạ, một cảm giác khó có thể dùng ngôn ngữ diễn ta cứ xông ra như vậy.