Cực Hạn

Chương 134 : Thôn Đào Nguyên

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


“Trễ như vậy anh tìm

tôi có chuyện gì?” Thực ra Diệp Hiểu Hạ đại khái biết khi Bạch Thiên

Minh đối mặt mình luôn xấu hổ bất an, loại cảm giác này thực ra không

ngừng bồi hồi trong lòng cô. Dù bọn họ đã từng là thanh mai trúc mã thế

nào. Dù bọn họ đã từng vòng giường làm mơ thế nào, qua mấy chuyện này,

qua lại đơn thuần tốt đẹp đều đã tan thành mảnh nhỏ, cuối cùng không có

biện pháp sửa lại.



“Viện trưởng bảm em chủ nhật qua ăn cơm. Anh

vốn định gọi điện thoại cho em, nhưng tiểu Mãn không chịu cho số, tôi

đành phải tự mình đi lại nói một tiếng.” Hai tay Bạch Thiên Minh yên

tĩnh để trong túi áo khoác, giọng nói bằng phẳng.



Diệp Hiểu Hạ

nhìn anh ta, đến cùng là khi nào thì anh ta cũng trở nên cao như vậy ?

Thực ra, anh ta chẳng phải người xấu, chỉ là, khuyết thiếu một chút đảm

đương, khuyết thiếu một chút ý thức trách nhiệm. Nhưng sau chuyện này,

có lẽ anh ta sẽ trở nên dần dần thành thục.



Từng con người khi

còn sống không có khả năng thuận buồm xuôi gió, cái gọi là thành thục là qua vô số lần sóng gió, miệng vết thương khép lại thành tư thái khéo

léo đưa đẩy. Bạch Thiên Minh trước mặt đại khái có lẽ, dần dần biến hóa

thành loại tư thái này, có lẽ, có lẽ mình cũng chỉ là một sóng gió trong đó thôi.



Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ phát hiện, đối mặt Bạch Thiên

Minh, cô vậy mà xa lạ đến một câu nói cũng không có. Thời gian thật là

đáng sợ, chỉ ba tháng ngắn ngủi, vậy mà sinh sôi gạt bỏ hai mươi mấy năm qua lại từ thời thơ ấu cho tới bây giờ của bọn họ.



“Anh đã đến thật lâu hả?” Cô giật giật khóe miệng mình, muốn nói mấy lời khách sáo, lại cả sức lực ứng phó cũng mất đi như vậy.



“Không có lâu, chỉ một hồi thôi.” Bạch Thiên Minh ngẩng đầu nhìn con ngươi

thanh lãnh của Diệp Hiểu Hạ, đến cùng là bắt đầu từ khi nào thì? Khoảng

cách giữa bọn họ vậy mà đã xa đến mức đứng đối diện mà cũng cảm thấy xa

không thể chạm.



Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ cảm thấy đần độn vô vị,

cô gật gật đầu: “Tôi đã biết.” Cô dứt lời, xoay người đi lên trên lầu,

đi được vài bước cô lại nhịn không được nói: “Anh nhanh chút về đi, quá

muộn lại làm cho viện trưởng đợi.”



Bạch Thiên Minh há miệng thở

dốc, rất nhiều lời ngừng ngay cổ họng anh ta, nhưng cuối cùng, anh ta

cũng chỉ có thể yên lặng lên tiếng. Sau đó anh ta nhìn Diệp Hiểu Hạ bước chân nhẹ nhàng đi đến trên lầu.


“Thực ra Bác sĩ Tang rất đáng yêu, nếu không phải từng giải phẫu với anh ta

một lần, không thể tưởng được bình thường anh ta khác biệt lúc công tác

lớn như vậy.” Diệp Hiểu Hạ múc một chén canh cho Trầm Hoan, mỉm cười

nói.



“Anh ta thật dài dòng, yêu chõ mõm, đa tình, không có ý thức trách nhiệm, quan trọng nhất, anh ta không có tư cách làm nghề y.” Trầm Hoan cúi đầu ngồi ở chỗ kia ăn canh, nghe Diệp Hiểu Hạ đánh giá, lẳng

lặng nói ra khuyết điểm của Tang Chẩm Lưu, không mang theo chút cảm xúc

nào.



Diệp Hiểu Hạ lại nghe vui, cô còn nói: “Anh ta nói anh ta đưa tất cả sổ tiết kiệm cho em, cười chết người .”



Trầm Hoan uống một ngụm canh cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ dọn bộ đồ ăn: “Phải đi về ?”



“ Ừ.” Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: “Ngày mai em không tới, viện trưởng bảo em về một chuyến.”



“Buổi tối anh đi đón em.”



“Thương trên người anh...”



“Không có việc gì, là Tang Chẩm Lưu nói quá.”



Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, chiếu vào trên người hai người, giống như bôi lên một tầng đỏ vàng vậy. Diệp Hiểu Hạ nhìn Trầm Hoan, chớp chớp

mắt, sau đó lại chớp chớp mắt, rồi cô cầm cặp lồng cơm, đi đến cửa: “Đến lúc đó, em điện thoại cho anh.”



Về tới nhà, lên trò chơi vừa

thấy, quả nhiên, “Thi thể” Diệp Hiểu Hạ thảm đạm bày biện trên một bờ

sông, cô lựa chọn điểm phục sinh gần đây.



Sau khi phục sinh,

chuyện thứ nhất Diệp Hiểu Hạ làm là mở bản đồ ra, phát hiện đây là một

bản đồ chưa thăm dò. Chỉ có vị trí của cô trên bản đồ, chỗ khác đều là

một mảnh u ám. Mà chỗ cô đứng là một cái thôn, tên là thôn Đào Nguyên.

Cô lại thử mật ngữ một chút, nơi này vậy mà có thể đối thoại với bên

ngoài.



Cô còn chưa kịp tìm được Tố, Tố đã phát tin tức qua: “Giờ em ở chỗ nào?”



“Ở một nơi tên là thôn Đào Nguyên.” Diệp Hiểu Hạ tự thuật kỹ càng hoàn

cảnh quanh mình và lộ tuyến đi đến nơi này. Tố lại nhíu mày, nơi này

chưa từng nghe qua, đến cùng là chỗ nào?



“Em đi dạo trong thôn trước, tìm tìm tin tức khác, anh đi Yến tử lâu hỏi một chút.”