Cực Hạn

Chương 135 : Oan gia ngõ hẹp

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Nhìn mặt ngoài, chỗ

tên là thôn Đào Nguyên này cũng không khác gì những nơi khác. Diệp Hiểu

Hạ mới sống lại từ điểm phục sinh bắt đầu đi vào trong thôn, vừa đi vừa

tán gẫu với từng NPC gặp được.



Quả nhiên là không khác nhau quá

lớn, có kho hàng, có thợ rèn, có tạp hoá. Chẳng qua, trong cái thôn yên

tĩnh này chỉ có một người là Diệp Hiểu Hạ thôi.



Ở phía đông thôn có một căn nhà nhìn như thấp bé mà có cửa gỗ thật tinh mỹ.



Diệp Hiểu Hạ tại đứng trước căn nhà này, cô lên lên xuống xuống đánh giá nó. Thấp bé nhưng diện tích không nhỏ, thô ráp lại có cửa lớn tinh mỹ, hơn

nữa không có cửa sổ, nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ. Mà tại trên cửa

kia lại treo tại một cái chuông đồng, tạo hình cổ xưa, xem ra hình như

là dùng làm chuông cửa.



Dù sao cũng không tìm được thứ gì có giá

trị, Tố cũng không có liên hệ cô, vì thế cô không khỏi muốn đi vào trong căn nhà này xem có cái gì kỳ lạ không. Vì thế, cô dùng tay kéo dây

thừng buông xuống dưới cái kia chuông kia, nhẹ nhàng lung lay, nghe thấy tiếng chuông thanh thúy mà du dương truyền ra từ trong chuông đồng.



Tiếng chương như mang theo cánh vậy, bay về khắp thôn, bỗng chốc xé vỡ thôn trang nhỏ yên tĩnh an bình này.



Diệp Hiểu Hạ chưa kịp hồi hồn trong kinh ngạc vì tiếng chuông này thanh thúy chói tai mà ngốc ra,thì cảm thấy bên người có một trận gió, cô rời khỏi chỗ cái chuông, theo bản năng lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn, thì

phát hiện cửa gỗ tinh mỹ vừa rồi còn gắt gao khép lại bị người mở ra .



Mở cửa là một NPC dung mạo bình thường, Diệp Hiểu Hạ nhìn mặt anh ta, thật là bình thường, bình thường đến nếu chỉ gặp một lần như vậy, lại nhìn

thấy người này lần nữa chắc chắn cô sẽ không nhớ được.



“Cô là

người bên ngoài.” Diệp Hiểu Hạ còn chưa kịp nói chuyện, thì nghe thấy

người đàn ông bình thường đến bất thường này mở miệng.



Giọng nói

của anh ta cũng bình thường như dung mạo, nghe qua như nước trắng không

có bất kì tư vị gì. Nhưng, anh ta nói là câu khẳng định, không có chút

nghi hoặc, thoạt nhìn, anh ta là rất khẳng định lai lịch của Diệp Hiểu

Hạ.



Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu: “Chào anh, tôi đúng là người bên ngoài đến. Vừa rồi tôi đi một vòng bên ngoài...”


Hai người đi theo Tam Thập Lục Diệp đến nơi này, hai người này hoàn toàn không quá thân cận với Diệp Hiểu Hạ.



Bọn họ một là Trúc Nhận Thiên Trần, một là Tử Tước Ái Nhân.



Mà hai người đi theo sau Tam Thập Lục Diệp khi thấy Diệp Hiểu Hạ cũng nhịn không được ngây ngẩn cả người, sau đó, nghe thấy Tử Tước Ái Nhân hắc

hắc nở nụ cười: “Diệp Hiểu Hạ à Diệp Hiểu Hạ, chúng ta đến cùng có bao

lâu không gặp? Giờ cô là đại hồng nhân nổi bật trong trò chơi, có phải

cô không nghĩ sẽ một lần nữa nhìn thấy tôi không?”



Diệp Hiểu Hạ

mị mị ánh mắt, “Chúng ta cũng không phải là thật sự thật lâu không có

thấy, từ khi cô kêu gào muốn giết tôi trên thế giới, chúng ta không còn

có gặp.”



Khi hai cô gái ngoài cười trong không cười hàn huyên,

Trúc Nhận Thiên Trần không nói một lời ngồi xuống, không nhìn Diệp Hiểu

Hạ cũng không nhìn Tử Tước Ái Nhân, giống như hai người này dối trá cùng hắn một chút quan hệ cũng không có vậy.



“Không phải sao, tốt xấu tôi chỉ nói nói trên miệng thôi, không có làm thực, cũng không so được

với kẻ miệng ấm lòng lạnh như cô.” Tử Tước Ái Nhân vừa châm chọc khiêu

khích vừa nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trúc Nhận Thiên Trần đã ngồi xuống:

”Vô thanh vô tức làm ra việc mua mạng ba tháng, cô nói, chúng tôi có

phải không phải nên vỗ tay trầm trồ khen ngợi cô không ?”



Diệp

Hiểu Hạ híp mắt nhìn chằm chằm Tử Tước Ái Nhân một hồi lâu mới cười

lạnh: “ Tôi nghĩ cô nên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thuận tiện cũng mua

mạng đuổi giết tôi ba tháng, giải giải mối hận trong lòng cô, nhưng cô

cũng phải quyết đoán này mới được.”



Lời này khiến sắc mặt Tử Tước Ái Nhân trắng bệch, vừa định cãi lại, đã bị Trúc Nhận Thiên Trần đánh gãy .



“Hai người là đến cãi nhau hả?” Trúc Nhận Thiên Trần luôn luôn im lặng cuối

cùng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn hai người.



Tử Tước Ái

Nhân hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống, trong lúc nhất thời bốn người ngồi

trước bàn đều im lặng không nói, không khí thật là quỷ dị.