Cực Hạn

Chương 136 : Hỗn chiến (thượng)

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Ánh mắt Cửu công tử

dấu sau mặt nạ, như là độc xà chuyển dời từ mặt người này đến mặt người

khác, lại chuyển dời đến mặt người kế tiếp. Sau khi tới tới lui lui vài

lần bỗng nhiên phát ra tiếng cười làm cho người ta hoảng hốt, nhưng từ

trong tiếng cười của anh ta không khó nghe ra đến, anh ta đang vui vẻ.



Nhưng là sự vui vẻ như vậy lại làm ba kẻ oan gia đang ngồi chẳng đặc biệt vui thích, lần này ba người vô cùng ăn ý ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cửu công

tử một cái, biểu cảm trên mặt hoặc chán ghét, hoặc không kiên nhẫn, hoặc kỳ lạ.



“Thật là quá tốt, đúng là quá tốt.” Cửu công tử ngồi ở

chỗ kia vỗ vỗ tay: “Tôi thật không ngờ cư nhiên có thể ở trong sòng bạc

này giúp các vị tụ lại tiền duyên, đây cũng được cho là một việc công

đức của tôi, các vị, các vị thấy đúng không?”



Lời này của anh

không có ai hưởng ứng, ba người nếu không phải chuyển ánh mắt qua một

bên, nếu không phải cúi đầu, nếu không thì rõ ràng nhắm mắt lại, cự

tuyệt trả lời cái đáp án thật sự là không có chút ý nghĩa nào này.



Nhưng hình như Cửu công tử căn bản là không thèm để ý câu trả lời, anh ta vỗ

vỗ tay, gọi Tam Thập Nhị Diệp đến. Tam Thập Nhị Diệp lập tức bước đến

bên người anh ta, xoay người hành lễ: “Công tử, hôm nay là muốn chơi cái gì?”



“Người thú vị như vậy, đương nhiên là chơi bài cửu.”



Tam Thập Nhị Diệp lui xuống đi cầm bài, ba người trên bàn đều sững sờ ở đó.



Tử Tước Ái Nhân vỗ cái bàn một chút: “Bài cửu? Anh làm khó tôi sao, chọn

một cái không phổ biến như vậy, có thể đổi thành chơi mạt chược không !”



Trúc Nhận Thiên Trần cũng khó mở miệng: “ Thứ này tôi cũng không quen thuộc, vẫn là đổi thành mạt chược đại chúng đi, như vậy mọi người đều tương

đối quen thuộc.”



Diệp Hiểu Hạ lại càng không muốn nói, cô ngay cả mạt chược cũng không quá biết đánh, lại càng không nhắc tới bài cửu cái gì đó. Nếu cô không có nhớ lầm mà nói, cô chỉ thấy qua nó trong phim

trên TV thôi, chưa từng thấy không bài cửu ngoài đời là cái gì đó.



So ra, tuy rằng mạt chược và bài cửu cô cũng không giỏi thế nào, nhưng là, trong hai cái này, cô vẫn vô cùng ủng hộ cách nói của Trúc Nhận Thiên

Trần và Tử Tước Ái Nhân, ít nhất mạt chược, cô cũng biết quy tắc.


Trò chơi chính là chuyện như vậy, mặc kệ nguyên nhân là gì, đánh xong kẻ

thù sau đó lại nói. Cô cũng xoay người nhằm phía Cửu công tử, vừa chạy

vừa đánh ra kỹ năng.



Bên này tiểu Ngũ và Diệp Hiểu Hạ một người

tiên phong một người thả ra pháp thuật phía sau, hợp tác thiên y vô

phùng, bên kia, Cửu công tử gặp chiêu phá chiêu, không chút hoang mang,

tuy rằng hơi hơi lộ ra thế bại, nhưng chiêu thức sắc bén như trước.



May mà bản thân Diệp Hiểu Hạ biết làm thuốc, bằng không dưới tình huống như vậy, cô đúng là không biết mình đã chết bao nhiêu lần.



Mật thất

này vốn không lớn, giờ lại bị ba người ở bên trong hỗn chiến thành một

đoàn, tiếng vang pháp thuật, còn có tiếng vũ khí đao kiếm va chạm luôn

luôn tại quanh quẩn bên tai Diệp Hiểu Hạ, khiến cô nhịn không được cảm

thấy lỗ tai mình đều hoa lên.



Ngay lúc ba người đang chiến đấu

đến vui vẻ, chỉ nghe một tiếng nổ “Phanh”, sau đó một đường ánh mặt trời chói mắt bắn vào từ bên ngoài. Diệp Hiểu Hạ vội vàng bản năng nheo mắt

lại, sau đó cô thấy một vật thể không rõ bay về phía ba người theo ánh

nắng kia.



Hóa ra, tường mật thất vậy mà bị người nổ tung, nhất

thời tảng đá đầu gỗ bay tứ tung, đánh vào trên người ba người, giá trị

sinh mệnh này rơi lợi hại. Chỉ tiếc mật thất nhỏ như vậy thật sự là

không có chỗ nào trốn, ba người đành phải cứng rắn chống đỡ. Chống đỡ

như vậy, dược trong túi Diệp Hiểu Hạ lại cấp tốc thiếu mấy viên.



Mà vật thể không rõ bay về phía ba người kia nằm trên mặt đất kêu ai nha

ai nha, tập trung nhìn vào, cư nhiên là Tam Thập Nhị Diệp vừa đưa Trúc

Nhận Thiên Trần và Tử Tước Ái Nhân ra ngoài.



Đây là chuyện gì?



Tuy rằng nghi vấn đầy mình, nhưng Cửu công tử chỉ sửng sốt, chưởng phong

lại chụp đến, Diệp Hiểu Hạ và tiểu Ngũ cũng bất chấp chuyện khác, liên

tục ứng chiến. Nhưng cô vậy mà nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ ngoài tường bị đánh vỡ kia: “Hiểu Hạ, có phải em ở bên trong không?”