Cực Hạn
Chương 139 : Sau Đào Nguyên thôn
Ngày đăng: 02:10 19/04/20
Trước mắt đúng là một mảnh tốt đẹp.
Đào hoa mãn sao thái hoa hoàng, thảo trường oanh phi nhị nguyệt thiên.
“Vài vị, gặp nhau một hồi coi như duyên phận, chúng ta từ biệt như vậy đi.”
Ra khỏi sơn động khúc chiết thấp bé kia, Tam Thập Nhị Diệp đứng lại, nhẹ nhàng chắp tay với Diệp Hiểu Hạ, Tố, tiểu Ngũ: “Chỉ nguyện...” Ánh mắt
của anh ta trong trẻo, giọng hơi ngừng lại, sau đó còn nói: “Chỉ nguyện, sau này không gặp.”
Đây đúng là một lời cáo biệt kỳ lạ.
Diệp Hiểu Hạ quay đầu nhìn Tam Thập Nhị Diệp, dưới cành liễu bị gió nhẹ
nhàng thôi bay lên, gương mặt bình thường kia bỗng nhiên có một loại
sáng rọi khác lạ. Cô cong khóe miệng, sau đó cũng cười nói: “Bảo trọng,
sau này không gặp.”
Nói xong, Tam Thập Nhị Diệp không nói nhiều
hơn một chữ, quay đầu đi về chỗ sâu trong mạn sơn hoa đào kia, càng lúc
càng xa, không mất thời gian bao lâu, cả bóng dáng cũng không thấy.
“Đi thôi.” Tố ngẩng đầu nhìn xa xa, chỉ nhìn thấy bên trong hoa đào cảnh
sắc cực mỹ này, như ẩn như hiện có một sơn thôn nho nhỏ. Tay anh nhẹ
nhàng kéo tay Diệp Hiểu Hạ, làm đầu ngón tay hơi lạnh của cô trong lòng
bàn tay mình dần dần ấm áp lên: “Bên kia giống như có thôn nhỏ, chúng ta đi nhìn xem đi.”
Diệp Hiểu Hạ gật đầu. Cô vừa nhìn bản đồ, nơi
này vẫn là bản đồ chưa thăm dò như cũ, tuy Tam Thập Nhị Diệp nói nơi này có thể đi ra ngoài được, nhưng lại vẫn không có có thể tìm được đường
ra. Vừa đúng phía trước có cái thôn, chỉ có đi qua hỏi đường.
Hai người sánh vai cùng đi, đi dưới một mảnh hoa đào, ngẫu nhiên gió thổi
đến một trận, mang theo cánh cánh hoa đào đầy trời bay xuống, phiêu
phiêu lắc lắc, thành một loại cảnh trí nói không nên lời. Diệp Hiểu Hạ
híp mắt nhìn hoa đào đầy trời bỗng nhiên nói: “Đào Hồng lê bạch, quả
nhiên là hao phí xinh đẹp nhất trên thế giới.”
Tố ngẩng đầu nhìn
hoa đào tiêu sái như bông tuyết, ngôn ngữ nhàn nhạt: “Động lòng người
nhất.” Nói xong anh quay đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ, ánh mắt thâm thúy, bên
môi đã có một chút dịu dàng nói không nên lời.
Diệp Hiểu Hạ nhìn anh nở nụ cười, tay bị anh nắm giữ chậm rãi mở ra, lấy một loại tư thế thân mật nhất mười ngón giao nhau.
nhỏ, anh còn nghĩ anh ta không có bản lĩnh.”
“Hồng bao?” Diệp
Hiểu Hạ hơi mạc danh kỳ diệu, cô móc lỗ tai, vừa rồi cô thần du sao? Có
phải cô nghe sót cái gì không, vì sao giờ Tố nói gì cô nghe không hiểu
vậy? Căn cứ truyền thống không hiểu thì hỏi của bé ngoan, Diệp Hiểu Hạ
vẫn dũng cảm không ngại học hỏi kẻ dưới: “Hồng bao gì?”
Lại thật
không ngờ, Tố buông con ngươi xuống, quét mắt nhìn cô một cái, trong ánh mắt có áp lực làm Diệp Hiểu Hạ hít thở không thông. Cô rụt cổ, cô giống như không nói gì không đúng mà, vì mao nhìn cô như vậy?
“Hồng bao kết hôn.” Tố nhẹ nhàng vểnh vểnh lên khóe miệng, nói rất bình thường.
Rào rào , bùm bùm. Trong ánh mặt trời tốt như vậy, Diệp Hiểu Hạ thế nào cảm thấy bỗng nhiên có mưa rền gió dữ đột kích vậy? Giống như có chín tia
sét từ trên trời bổ xuống, tạc trên đầu cô, đốt trọi cô từ trong ra
ngoài, nửa ngày cũng chưa hồi thần.
Tố, anh, anh đang nói là...
“Trong trò chơi muốn lại làm một lần hôn lễ không?” Tố thấy Diệp Hiểu Hạ không đi, cũng dừng bước, mặt đối mặt nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi.
Trong, trò, chơi, muốn, lại, làm, một, lần, hôn, lễ, không? ! ! !
Từng chữ như từng tia sát rầm rầm đánh vào thần kinh Diệp Hiểu Hạ, những lời này trọng điểm là cái gì? Trọng điểm không phải “Trong trò chơi”, cũng
không phải “Muốn không”, lại càng không phải “Làm một lần hôn lễ”, mà là chữ “Lại” kia.
Lại... Lại...
Cô lần đầu tiên hôn lễ cũng
không có, từ đâu đến lại một lần nữa? Vẫn là nói... Diệp Hiểu Hạ chớp
chớp ánh mắt đã chua xót, cơ hồ muốn khóc ra .
Cô giống như tảng
đá trừng mắt nhìn Tố trước mặt, hơn nửa ngày mới giọng lớn hơn muỗi
không được bao nhiêu nỉ non : “Lại... Lại một lần nữa...”
Nếu cô không lí giải sai thì, giờ chuyện Tố nói hẳn là có lẽ hoặc là chắc chắn cùng cô có một chút quan hệ như vậy.
Chỉ là, vì lông cô cảm thấy việc này nói ra từ miệng Tố, cùng cô một chút quan hệ cũng không có!