Cực Hạn
Chương 140 : Mạc danh kỳ diệu
Ngày đăng: 02:10 19/04/20
“ Ừ.” Hình như Tố
cũng không thấy biểu cảm lã chã chực khóc kỳ lạ của Diệp Hiểu Hạ, chỉ
trầm ngâm một lát mới lại chậm rãi nói: “Trong trò chơi cũng làm lại một lần được rồi. Khó có một lần cho Vân Ẩn ra máu, đừng băn khoăn.” Tiếp
theo anh nhìn Diệp Hiểu Hạ, tay sờ sờ tóc của cô: “Tiền biếu em nhận đi, muốn mua cái gì thì mua.”
Tiền biếu em nhận đi, muốn mua cái gì thì mua.... Diệp Hiểu Hạ nhìn xa.
Tố đại thần, đây không là trọng điểm được không! Đây căn bản không phải trọng điểm được không! ! ! !
Trọng điểm là... Diệp Hiểu Hạ run lên nửa ngày, cuối cùng nhịn không được, cô nhỏ giọng hỏi: “Trầm Hoan, ý của anh là...”
Bỗng nhiên bên môi Tố lộ ra một chút tươi cười dịu dàng hiếm thấy, anh cúi
đầu, tới gần Diệp Hiểu Hạ đã thạch hóa, hôn bên môi cô: “Gả cho anh đi.”
Đề tài này đến cùng là chuyển thế nào?
Trong óc Diệp Hiểu Hạ đã biến thành tương hồ lăn qua lộn lại chỉ còn lại có vấn đề này.
Không phải bọn họ đang nói chuyện công thành chiến sao? Vì sao vì sao lại vòng đến đề tài làm đầu óc cô trống rỗng này đến ?
Diệp Hiểu Hạ thật sự nghĩ không rõ ràng, trong đầu cuồn cuộn cuồn cuộn,
thẳng đến NPC trước mặt kia không biết là đang làm gì toát ra một câu
nói cô mới hồi phục tinh thần lại.
“Không phải cô đã học công
trình học sao? Ở trong Đào Nguyên thôn một người chỉ có thể học một bản
lĩnh, làm người không thể quá tham lam.”
“Như thế nào?” Diệp Hiểu Hạ có thế này mới ý tưởng không rõ kéo kéo Tố vẻ mặt lạnh nhạt, nhẹ nhàng hỏi.
“Không có gì.” Tố bình tĩnh như nước, nhìn NPC nói: “Cô ấy không thể học đạn Đạo học, tôi học.”
Đợi đến Tố theo NPC này học đạn Đạo học về sau, Diệp Hiểu Hạ mới hỏi: “Đạn
Đạo học là gì? Trên tài liệu hướng dẫn giống như không có giới thiệu.”
“Em học công trình học là chuyên môn tạo khí giới dùng công thành, anh học
đạn Đạo học là chuyên môn làm đạn pháo cho khí giới của em.” Tố lại nhìn nhìn một NPC cách đó không xa, hơi đáng tiếc: “ Chỉ tiếc tiểu Ngũ không thể học trận pháp, nếu có thể, sau này công thành sẽ là vô địch.”
“Anh rất hứng thú với công thành chiến hả?” Diệp Hiểu Hạ thấy vẻ mặt Tố tiếc hận, nhẹ nhàng hỏi. Sau đó lại cảm thấy mình hỏi thật ngu ngốc, một
người đàn ông sẽ không cảm thấy hứng thú với chuyện chiến tranh làm cho
đầu mày, tuy rằng biểu cảm không có biến hóa gì, nhưng Diệp Hiểu Hạ nghĩ là anh hơi không vui . Anh run ống tay áo muốn bỏ tay âm Dương sư này
ra, cũng không nghĩ tới âm Dương sư này nắm vô cùng chắc, vài lần cũng
không có vung ra. Tố càng không vui , giọng anh chìm chìm: “Cô là ai?”
“Tố chẳng lẽ anh không nhận ra em sao? Sao anh có thể không biết em chứ ?”
Âm dương sư cau mày, dung nhan đáng yêu càng nhíu lại, cơ hồ muốn khóc
ra.
Nói như vậy, biểu cảm như vậy đúng là làm cho người ta miên
man bất định. Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ cảm thấy thú vị, không có hảo ý
liếc mắt nhìn Tố một cái, cười khẽ trong mật ngữ: “Nha, hình như là tình nhân cũ.”
Tự nhiên Tố biết ý tứ trêu đùa của Diệp Hiểu Hạ, anh
nhíu mày, trả lời cô trong mật ngữ: “Đừng nháo.” Sau đó anh lại lạnh
lùng nói với âm Dương sư kia: “Buông tay.”
Âm Dương sư vốn muốn
tiếp tục dây dưa, nhưng ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh như bang của Tố,
nhịn không được run run một chút. Ngượng ngùng buông tay, nhưng là lại
nói: “Tố, dù tính anh không nhận em, anh cũng không thể không nhận Hồ
Điệp chứ!”
Hồ Điệp? Bỗng nhiên trong đầu Diệp Hiểu Hạ toát ra một khuôn mặt xinh đẹp, cô ngẩn người: “Lan Hồ Điệp?”
“Đúng, chính là Lan Hồ Điệp!” Âm dương sư kia gật đầu xác nhận, cô ta vốn muốn thân mật cười cười với Diệp Hiểu Hạ, nhưng ánh mắt dừng trên tay hai
người, mặt lập tức suy sụp xuống. Cô tiến lên một phen đẩy Diệp Hiểu Hạ
ra: “Cô là Diệp Hiểu Hạ đúng không! Cô đến cùng dùng xong thủ đoạn gì
quyến rũ Tố! Cư nhiên làm Tố đối xử với Hồ Điệp như vậy!”
Diệp
Hiểu Hạ thật là có cảm giác tai bay vạ gió, người này đột nhiên đẩy làm
cô lảo đảo lui lại mấy bước, nếu không phải Tố ôm thắt lưng cô lại, đoán chừng cô đã ngã trên đất.
Mày Tố cau chặt hơn , nếu nói vừa rồi
cái âm dương sư này chỉ làm anh cảm thấy cố tình gây sự, như vậy cô ta
ra tay đẩy Diệp Hiểu Hạ khiến cho anh cảm thấy rất tức giận. Vì thế anh
nâng tay quăng cho âm dương sư kia một giam cầm thuật, trước gia cầm tất cả hành động của cô ta, tiếp lạnh lùng nói: “ Đừng có ngậm máu phun
người.”