Cực Hạn

Chương 143 : Thân cận?

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Đại khái tình

huống đột nhiên có người cười sặc sụa như vậy từng xuất hiện nhiều lần

trong cô nhi viện, phản ứng của mọi người được huấn luyện nhuần nhuyễn

nhanh chóng. Bọn họ vậy mà ở trước tiên, buông bát trong tay, giơ tất cả đồ ăn trên bàn lên cao, nên một ngụm cơm tẻ của Diệp Hiểu Hạ phun ở

trên bàn, mà đồ ăn và chén cơm vậy mà một hạt cũng không bị dính.



Nếu không phải đề tài trọng tâm lúc này thật sự quá kinh sợ, đại khái Diệp

Hiểu Hạ sẽ vỗ tay tỏ ý vui mừng với phản ứng của bọn họ. Nhưng tình

huống này, phản ứng cô có thể làm ra là ho khan mãnh liệt.



“Ai

nha, đứa nhỏ này sao ăn một bữa cơm còn bị sặc nữa! Đã lớn như vậy, sao

vẫn không cẩn thận như vậy.” Tay viện trưởng Vương vội vàng vỗ lưng cô,

sau đó bưng lên một ly nước đến bên người cô, lòng lo lắng nói: “Con thế này sao viện trưởng yên tâm cho con ở bên ngoài?”



Quả thực Diệp

Hiểu Hạ khóc không ra nước mắt. Cô bị sặc như vậy đầu sỏ gây nên đến

cùng là ai chứ? Thật vất vả đợi cô bình tĩnh lại, viện trưởng Vương cũng không tiếp tục nói, chỉ bảo Diệp Hiểu Hạ ăn cơm nhanh lên. Cô nơm nớp

lo sợ giương mắt nhìn viện trưởng Vương một cái, trong lòng mang theo

vài phần may mắn, nghĩ rằng có khả năng viện trưởng Vương sẽ không nhắc

lại việc này, cũng cũng chầm chậm lại bắt đầu ăn cơm.



Nhưng lúc này cô không dám hào phóng như vậy, nhai kĩ nuốt chậm.



Tròng mắt Thư Tiểu Mãn đối diện đổi tới đổi lui trên mặt Diệp Hiểu Hạ và viện trưởng Vương, nhai kĩ nuốt chậm.



Bạch Thiên Minh bên cạnh tựa như không có gì biến hóa, bất động thanh sắc quan sát biểu cảm Diệp Hiểu Hạ, nhai kĩ nuốt chậm.



Mấy đứa nhỏ khác trên bàn lại không chịu để tâm, ăn lang thôn hổ yết, là

nhân vật an tâm nhất trên bàn này trừ viện trưởng Vương.



Sự thật

chứng minh, khi một phụ nữ trung niên bắt đầu ham thích chuyện làm mối

này, tuyệt đối sẽ không buông tha mục tiêu của mình dễ dàng như vậy.



Quả nhiên, đợi đến lúc Diệp Hiểu Hạ nơm nớp lo sợ nuốt hai miếng cơm nữa,

viện trưởng Vương lại bắt đầu thân thiết nói: “Hiểu Hạ à, về chuyện thân cận này...”



Bà mới mở miệng, Diệp Hiểu Hạ lập tức xua tay đánh

gãy lời của bà: “Viện trưởng, con mới hai mươi ba tuổi, hiện tại nói

không phải quá sớm ?”



“Sớm cái gì a? Hai mươi ba tuổi con còn cảm thấy nhỏ hả !” Vừa nghe luận điệu này viện trưởng Vương lập tức có bộ
đầu, nhìn Kiều Phi, vừa định nói chuyện. Bỗng nhiên cảm thấy trong tầm

mắt mình có một bóng dáng rất quen thuộc, cô theo bản năng tụ tập tiêu

cự tại bóng dáng kia, mà sau đó cô sững sờ.



Trầm Hoan.



Đó là Trầm Hoan .



Anh đứng ở cửa quán lẩu trái phải nhìn quanh, khi Diệp Hiểu Hạ thấy anh, anh phảng phất cũng thấy Diệp Hiểu Hạ.



Sao Trầm Hoan có thể đến ? Chẳng lẽ cũng là đến ăn cơm.



Vấn đề duy nhất trong óc Diệp Hiểu Hạ cư nhiên là râu ria như vậy. Cô cảm

thấy trong một khắc này mình trở nên hơi trì độn, chỉ có thể ngồi ở chỗ

này lẳng lặng nhìn Trầm Hoan mặc quần áo tối màu chậm rãi đi tới chỗ

mình.



“Hiểu Hạ, nhìn cái gì vậy!” Viện trưởng Vương nhìn theo ánh mắt Diệp Hiểu Hạ, cũng phát hiện Trầm Hoan, bà lập tức bắt đầu truyền

thụ kinh nghiệm cho Diệp Hiểu Hạ: “ Đứa bé này lớn lên thật xinh đẹp,

nhưng Hiểu Hạ, đàn ông xinh đẹp như vậy tuyệt đối không thể muốn...”



Bà nói như vậy, dì Phương và Kiều Phi cũng quay đầu nhìn, dì Phương phụ

họa gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, đàn ông quá xinh đẹp đều hoa tâm, giữ

không được .”



Nhưng giờ phút này Diệp Hiểu Hạ cái gì cũng không

nghe được, cô chỉ có thể nhìn Trầm Hoan đi tới bên người cô như vậy, tựa hồ hô hấp thế nào cũng quên .



Trầm Hoan đứng bên bàn Diệp Hiểu

Hạ, cúi đầu nhìn ánh mắt Diệp Hiểu Hạ đang ngốc nghếch, sau đó giương

mắt nhìn viện trưởng Vương lộ ra một tươi cười nhợt nhạt: “Viện trưởng

Vương, Hiểu Hạ quên mang di động, con cho đi lại cho cô ấy.”



Nói

xong, anh lại cúi xuống, từ trong túi lấy ra một cái di động mới tinh,

kéo tay Diệp Hiểu Hạ ra, bỏ vào trong lòng bàn tay cô. Chậm rãi nói:

”Anh ở bên ngoài chờ ngươi, từ từ ăn, ăn no một chút.”



Trong đầu

Diệp Hiểu Hạ trống rỗng, chỉ nhìn Trầm Hoan vươn tay, dùng ngón cái lau

nước canh bên môi cô, sau đó đứng thẳng dậy đặt ở bên môi liếm một chút, xoay người chậm rãi đi ra khỏi quán lẩu.