Cực Hạn
Chương 142 : Đi xem mắt đi
Ngày đăng: 02:10 19/04/20
Tốc độ của âm dương
sư không nhanh như kiếm khách, nhưng, giờ chuyện duy nhất Diệp Hiểu Hạ
nghĩ đến là nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đừng bị nhiều người như vậy
vây xem. Cho nên ngay từ đầu là Tố kéo cô đi ra đám người, nhưng là rất
nhanh phát triển thành Diệp Hiểu Hạ kéo Tố chạy như điên.
Tố đi
theo sau Diệp Hiểu Hạ, nhìn bộ dáng lòng như lửa đốt của cô bôn chạy
trong thành Cửu Ti, hỏi: “Em có chuyện gì quan trọng hơn phải đi xử lý
hả?”
Diệp Hiểu Hạ quay đầu, biểu cảm thoạt nhìn hơi vặn vẹo: “Không có.”
“Vậy vì sao phải đi nhanh như vậy? Em không muốn dạo phố nữa hả?”
Diệp Hiểu Hạ nhìn biểu cảm vô cùng lạnh nhạt và bình tĩnh của Tố, trong lòng bội phục, dưới tình huống như vậy, làm sao cô có thể tiếp tục dạo phố?
Cho dù muốn tiếp tục dạo phố, cô một chút tâm tư như vậy cũng không có.
Cô nghiến răng nghiến lợi: “Không đi dạo, không có tâm trạng.”
Tố tự nhiên hiểu trong lòng cô nghẹn một hơi, anh dừng bước chân, kéo tay
Diệp Hiểu Hạ nói: “ Chỉ là trò chơi thôi, đừng quá để ở trong lòng.”
Diệp Hiểu Hạ chỉ nhìn Tố, nhìn thật lâu, cô mới thở ra một hơi thật dài: “Tố, anh chơi trò chơi lâu lắm rồi sao?”
“Rất lâu.”
“Nhưng, em chỉ vừa mới chơi.” Nói xong cô xoa xoa trán: “ Giờ mới trầm mê võng
du có phải hơi quá không theo kịp thời đại không?”
Tố muốn nói
cái gì, lại không biết nói thế nào, vì thế chỉ đứng ở nơi đó lẳng lặng
chờ Diệp Hiểu Hạ tiếp tục nói. Dưới ánh mặt trời chói chang của thành
Cửu Ti, bỗng nhiên Tố cảm thấy cô gái trước mặt mình thực ra rất yếu ớt.
Tuyệt đối không có chẳng hề để ý khi cô đối mặt côn đồ, tuyệt đối không có
bình tĩnh khi cô đối mặt một loạt biến hóa trong sinh mệnh. Thực ra,
thực ra cô cũng chỉ là một cô gái cô đơn thôi.
“Đại khái là vì
tuổi hơi lớn, đối một chút chuyện càng dễ dàng dung nhập tình cảm của
mình. Vận mệnh như thế, cuộc sống như thế, trò chơi cũng như thế.” Diệp
Hiểu Hạ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tố cười khổ: “Tố, trò chơi đối với anh có khả năng chỉ là trò chơi, nhưng đối với em thì không như thế, nó là
một phần cuộc sống của em.”
đáp án không phải sao? Chỉ nghĩ đến chỗ chị xác nhận, nếu chị nói không
giống em nghĩ, em nói chị gạt em, còn chị nói giống, em nói em đã sớm
đoán được. Bộ dạng này chị cần gì phải nói cho em.”
“Chị Hiểu Hạ, ngươi quá tặc !” Thư Tiểu Mãn vừa nghe lời này, xèo xèo oa oa kêu đứng. Lúc này, mấy bé củ cải năm sáu tuổi vọt lại, bảy miệng tám lời báo tin: “Chị Hiểu Hạ, Chị Hiểu Hạ, mẹ viện trưởng tìm chị kìa!”
“Mẹ viện trưởng còn cho làm trứng gà chưng cho chị.”
“Chị Hiểu Hạ, chị vừa về là chúng em có trứng gà chưa, chị phải thường về nha.”
Diệp Hiểu Hạ dở khóc dở cười, lại bị mấy bé củ cải kéo túm kéo túm tới hậu
viện, Thư Tiểu Mãn theo ở phía sau mấy bé củ cải hô to chuyện xấu.
Cơm trưa là làm dựa theo khẩu vị Diệp Hiểu Hạ, một đám bé củ cải mừng đến
tràn ngập phấn khởi. Viện trưởng Vương cười tủm tỉm nhìn Diệp Hiểu Hạ
ngồi bên cạnh mình, gắp một khối sườn đặt trong chén cô: “Ăn nhiều một
chút, Hiểu Hạ.”
Diệp Hiểu Hạ gật đầu, bỏ sườn vào miệng.
Viện trưởng Vương vẫn hiền lành như bình thường, vì sao cô luôn cảm thấy có
cổ tử khí chui trên người vau75? Cô ngẩng đầu nhìn sang trái phải, Thư
Tiểu Mãn ăn miệng đầy dầu, Bạch Thiên Minh cũng bình thường, không nói
gì, cũng không động tác đặc biệt gì.
Đại khái là cô nghĩ nhiều thôi.
“Hiểu Hạ à...” Diệp Hiểu Hạ tiếp tục ăn cơm, mồm to ăn cơm, chợt nghe viện
trưởng Vương sâu kín nói: “Con cảm thấy loại hình thức thân cận tìm đối
tượng này đáng tin không?”
“ Chắc cũng.” Diệp Hiểu Hạ cũng không
có nghĩ nhiều, trên cái này thế giới bao nhiêu hoang nam oán nữ đều là
dựa vào phương thức này kết thành hôn nhân tốt đẹp, đương nhiên đáng
tin.
“Vậy con cũng đi thân cận đi.” Viện trưởng Vương nhìn vẫn còn Diệp Hiểu Hạ cắn ăn, không nhanh không chậm nói xong.
“Phốc!” Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy mình một hơi bị nghẹn không thở lên, cơm trong miệng văng ra ngoài.
Con tôm? Thân cận!