Cực Hạn

Chương 169 : Cửu trọng thiên

Ngày đăng: 02:11 19/04/20


Mắt nhìn ngón tay thành chủ thành Cửu Ti kia sẽ chụp đến Diệp Hiểu Hạ, bỗng nhiên cô nghe thấy hai tiếng rống giận một trước một sau vọt từ phía sau mình ra trước, sau dó nghe thấy hai tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên trước mình.



Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Diệp Hiểu Hạ chỉ nhìn thấy hai cái bóng màu đen vọt tới trước mặt mình, che canh cho mình nghiêm nghiêm thực thực. Tập trung nhìn vào, hai người này đúng là Tố và tiểu Ngũ. Tuy rằng trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng là, trong nháy mắt cô lập tức bình tĩnh lại. Bởi vì mình còn chưa thể nhúc nhích, đành phải lớn tiếng nhắc nhở hai người cẩn thận.



Tố cũng không quay đầu, anh chỉ là kiếm quang chợt lóe bức thẳng qua thành chủ thành Cửu Ti kia. Thế công của thành chủ thành Cửu Ti kia vốn thoạt nhìn vô cùng thông thường, thực ra ẩn chứa lực đạo rất nặng, cũng không nghĩ còn chưa đánh đến mục tiêu của mình, giữa đường đã bị người ngăn cản lại, nếu chỉ là như vậy nói cũng quên đi, ông có thể lại công kích một lần.



Vạn vạn bất ngờ là, nửa đường ngăn cản ông ta lại còn đẩy ông ta ra thật xa, làm ông không khỏi thẹn quá hóa giận.



Thành chủ Thành Cửu Ti mới vừa đứng vững thân thể sau khi bị đẩy thật xa, thì thấy hai thế công sắc bén bức thẳng lại mình. Ông bất đắc dĩ lui về sau mấy bước, thế này thì cách Diệp Hiểu Hạ càng xa hơn. Ông không khỏi giận dữ rít gào lên: "Cặn bã nơi đi đến, ta muốn cho các ngươi biết thế nào mới là cường đại!"



Dứt lời, chỉ thấy thân thể ông ta phát ra ánh sáng xanh lục chói mắt, ánh mắt mọi người không mở ra được. Sắc xanh vốn là màu sắc yên tĩnh làm cho người ta tâm bình khí hòa, nhưng, trên người thành chủ thành Cửu Ti mọi người lại thấy được lực sát thương thuộc về màu lục. Trong lúc nhất thời mọi người theo bản năng nhắm hai mắt lại.



Thành chủ Thành Cửu Ti lập tức đánh bay Tố và tiểu Ngũ đã tới gần mình ra ngoài!



Diệp Hiểu Hạ nhìn thấy lượng máu Tố và tiểu Ngũ của lập tức biến thành máu da, sợ tới mức cô cơ hồ sợ hãi kêu lên. Cũng bản thân cô luyện đến Dược sư Đại tông sư không phải uổng phí, tiểu Ngũ và Tố một người nhét vào miệng một viên Chỉ Huyết Hoàn cao cấp, lượng máu lập tức khôi phục lại. Chỉ là trong lúc vừa lên một chút thế này đúng là làm cho người ta sợ hết hồn.



Thành chủ Thành Cửu Ti thấy thế công của mình vậy mà không thể giây sát hai người, tức giận oa oa kêu to, bay lên lập tức bay tới chỗ Tố. Ngay lúc ông ta bay lên đó, trạng thái bất động trên người mọi người cũng kết thúc. Không có ai làm chỉ huy, tất cả mọi người vô cùng thuần thục đánh ra đại chiêu tới thành chủ thành Cửu Ti.


Diệp Hiểu Hạ nhíu nhíu mày, giả bộ tức giận: "Phải không?"



Tiểu Ngũ lại cười đến cong thắt lưng: "Tôi nhớ được, tôi luôn luôn nhớ được. Chúc mừng cô, giờ cô làm được." Diệp Hiểu Hạ lại thu hồi tất cả biểu cảm trên mặt, nghiêm cẩn nhìn tiểu Ngũ: "Tiểu Ngũ, cám ơn anh."



"Cảm ơn tôi? Làm cái gì?"



"Nếu không phải ban ngày anh cản một chút kia, có lẽ... Có lẽ giờ tất cả đều là giấc mộng." Cho tới bây giờ Diệp Hiểu Hạ không phủ nhận mình là một người nghĩ nhiều, giờ cô nghĩ lại buổi chiều lúc thành chủ thành Cửu Ti giơ tay lên, nhịn không được ứa mồ hôi lạnh ra.



Tiểu Ngũ lại cười ha ha: " Chuyện này có cái gì mà cảm ơn. Tôi là của cô..." Nói đến chỗ này bỗng nhiên tiểu Ngũ ngừng lại, không nói gì. Qua một hồi lâu, anh nhìn Diệp Hiểu Hạ, ánh mắt hình sáng ngời như đá quý: "Chúng ta là bạn, vì bạn bè chịu một hai đao là phải, vứt bỏ một tánh mạng thì có sao?"



Diệp Hiểu Hạ chớp chớp mắt, mở tay ra, gắt gao ôm lấy tiểu Ngũ. Cô thật sự rất cảm động, bọn họ là bạn. Tuy rằng, người bạn này cô không có khả năng gặp trong cuộc sống hiện thực, nhưng, có thể gặp anh trong trò chơi là một chuyện may mắn cỡ nào.



Tiểu Ngũ cũng ôm Diệp Hiểu Hạ, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, cười nói: "Buổi chiều cũng không phải một mình tôi ngăn trở công kích của lão quái vật kia cho cô, cô chỉ cảm tạ tôi hình như có hơi không thể nào nói nổi."



Diệp Hiểu Hạ buông lỏng tiểu Ngũ ra, nhìn anh, chỉ thấy anh liếc mắt về phía sau cô. Cô quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Tố tựa tiếu phi tiếu đứng cách đó không xa, ánh trăng chảy xuôi trên người anh, xinh đẹp giống như không thật.



__