Cực Hạn
Chương 170 : Đi đâu
Ngày đăng: 02:11 19/04/20
Diệp Hiểu Hạ quay đầu muốn hỏi tiểu Ngũ khi nào thì thấy Tố đến, lại đã sớm tìm không thấy người, không biết anh ta đi đến chỗ nào rồi. Cô sững sờ ở nơi đó, sau đó cảm nhận được mình rơi vào một cái ôm ấm áp. Tố dán bên tai Diệp Hiểu Hạ nhẹ nhàng hỏi: "Đang nhìn cái gì?"
Diệp Hiểu Hạ quay đầu nhìn anh nhẹ nhàng nở nụ cười, "Không có gì, anh tới lúc nào?"
"Mới đến." Tố ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao: "Ánh trăng hôm nay thật tròn, làm anh nhớ tới đế đô.
Diệp Hiểu Hạ không nói gì, chỉ theo giọng Tố mà nhìn ánh trăng kia, cô nheo mắt lại, tối hôm đó phảng phất lại hiện lên trước mắt cô. Ánh trăng đế đô, nếu không phải nhờ có ánh trăng kia có phải cô và Tố sẽ không đi đến cùng nhau không?
"Nguyện vọng của em là đứng trên thành lâu thành Cửu Ti, đúng không?" Bỗng nhiên Tố toát ra một câu nói, làm Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt, mới nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Đây quả thật là nguyện vọng lớn nhất trong trò chơi của em." Cô cẩn thận nghĩ lại, giống như sau khi cô tiến vào trò chơi thì luôn luôn không có tâm nguyện quá lớn, mà chuyện đánh chiếm thành Cửu Ti không biết từ khi nào thì đã biến thành chuyện cô chú ý nhất trong trò chơi.
"Như vậy hiện tại đứng ở chỗ này em có vui vẻ không?"
Vấn đề này đúng là làm Diệp Hiểu Hạ hơi ưu sầu, cô thở dài một hơi: "Vui vẻ, nhưng áp lực làm cho em lo lắng còn nhiều hơn vui vẻ."
"Áp lực?"
"Tố, em chẳng phải một người hay bỏ dở nửa chừng. Giờ thành Cửu Ti này ngay dưới danh nghĩa Cửu Trọng Thiên, làm sao để luôn luôn bảo vệ sự tồn tại của nó, làm sao cho thành Cửu Ti phát triển không ngừng, em vừa nhắm mắt lại thì cảm thấy phảng phất có tảng đá áp trên người mình."
Tố không lập tức nói tiếp, chỉ lẳng lặng ôm Diệp Hiểu Hạ, nghe cô cúi đầu nỉ non.
"Trầm Hoan, anh sẽ luôn luôn luôn luôn ở bên người em như vậy hả?" Cô vẫn thở dài: "Giống như bây giờ, luôn luôn đứng bên người em, mặc kệ là áp lực cũng tốt, là cực khổ cũng thế, cứ đứng ở bên cạnh em như vậy, không rời không bỏ?"
Tố cúi đầu, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn rơi xuống đỉnh đầu Diệp Hiểu Hạ, "Việc này còn phải xem em có cho anh cơ hội không."
Lời nói này làm Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mạc danh kỳ diệu, cô hơi không rõ, nhìn Tố: "Cái gì, cơ hội?"
"Cơ hội cho anh ở bên cạnh em, cơ hội cho anh không rời không bỏ." Ánh mắt Tố híp lại, vẻ mặt của anh vẫn bất động thanh sắc như vậy, làm cho người ta không làm rõ được đến cùng anh có tâm trạng gì.
"Không có, en không có đổi ý." Diệp Hiểu Hạ liên tục lắc đầu, hi vọng anh có thể không hiểu giải.
"Đã không có đổi ý, chúng ta đi cục dân chính đi." Trầm Hoan là một người không đen thì trắng, anh vô cùng vừa lòng với đáp án Diệp Hiểu Hạ, vì thế gật gật đầu, kéo tay cô tính tiếp tục đi ra phía ngoài.
"Chờ một chút, Trầm Hoan, anh chờ một chút." Diệp Hiểu Hạ cũng lập tức kéo anh lại.
"Em vẫn là hối hận." Lúc này mắt Trầm Hoan đã nheo lại, dù tính không cần nghe giọng anh, chỉ nhìn biểu cảm cũng có thể biết anh rất không vui.
"Không phải, anh hãy nghe em nói." Diệp Hiểu Hạ thật sự không muốn rối rắm trên cái không phải là vấn đề này với Trầm Hoan, vội vàng như triệt để nói ra hết, hi vọng anh có thể nghe hiểu ý tứ của mình.
"Trầm Hoan, muốn đi cục dân chính, anh không cần với cha mẹ của anh một chút sao?"
"Anh không có cha mẹ, anh chính là người lớn trong nhà của anh."
"Vậy, vậy anh không cần thông báo sư phụ của anh một tiếng?"
"Là anh kết hôn, cũng không phải sư phụ của anh kết hôn. Lĩnh hôn chứng xong anh sẽ nói cho ông ấy."
Trầm Hoan nhìn mặt Diệp Hiểu Hạ, hừ hừ mũi: "Ông ấy kết hôn cũng không có cho anh biết không phải sao?"
Câu trả lời này thật sự là làm Diệp Hiểu Hạ dở khóc dở cười, cô đành phải nói: "Nhưng Trầm Hoan, em còn chưa nói với viện trưởng Vương, hơn nữa, trong tay em không có hộ khẩu, hộ khẩu của em ở cô nhi viện, là hộ khẩu hợp tác. Không phải nói làm là làm."
Mày Trầm Hoan nhíu lại, anh mím môi suy nghĩ một hồi, kéo Diệp Hiểu Hạ tay vẫn đi ra ngoài.
Diệp Hiểu Hạ đi theo bước chân anh cấp tốc đi đến cửa: "Trầm Hoan, lại đi đâu vậy?"
__