Cực Hạn

Chương 27 : Ngu ngốc

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


Mà dưới bốn danh hiệu kia, còn có hai danh hiệu khác, nhìn hai danh hiệu này, Diệp Hiểu Hạ

rốt cuộc nhớ ra từ danh hiệu này cô đã nghe thấy ở đâu. Khóe miệng của

cô lộ ra một độ cong cứng ngắc, quả nhiên là không chịu nổi chuyện cũ

a... Ngẫm lại, chỉ là chuyện xảy ra mười mấy giờ trước, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể tin nổi.



Quả thực thật dọa người ...



Cô cư nhiên ở tình huống kia đạt được danh hiệu. Diệp Hiểu Hạ một bên nhìn hai danh hiệu kia, một bên đầu đầy hắc tuyến. Cô lúc đó còn có thể tiểu bạch hơn nữa không? Cô lúc đó còn có thể ngu ngốc hơn nữa không... Mà ở tình huống đó đạt được danh hiệu, chẳng phải là muốn gánh vác sỉ nhục

cả đời?



Làm cô cả đời đều phải sống chung với danh hiệu nhắc nhở

cô ngu ngốc thế nào, còn không bằng giết cô. Nhưng mà, nhưng mà, hai

danh hiệu này có thuộc tính thật bá đạo, thật nghịch thiên, thật dập dờn a...



Chọn có cốt khí có mặt mũi, hay là chọn chuyện cũ không biết xấu hổ... Đây quả nhiên là một lựa chọn gian nan.



Túy Trong Khêu Đèn kỳ quái nhìn Diệp Hiểu Hạ. Hắn chính là bảo cô xem xem

danh hiệu, không có bảo cô làm chuyện khác, tại sao giờ phút này cả

người cô âm trầm như bị âm u bao phủ. Là hắn nhìn lầm rồi sao? Một người thế nào khả năng trên người đều bị âm trầm bao phủ, đây là trò chơi,

không phải truyện tranh.



Hắn chớp chớp mắt, tiếp tục nhìn người

trước mặt. Quả nhiên, mặc kệ ánh nắng tươi sáng bên ngoài, mặc kệ ánh

mặt trời chói mắt mà nóng rực kia theo khe hở trên nóc nhà bắn xuống,

nhưng vẫn không đánh tan được âm trầm bao phủ trên người Diệp Hiểu Hạ,

cô ngồi ở kia, một bộ dáng rối rắm như bị táo bón làm người ta ấn tượng

sâu sắc.



Quên đi, mặt mũi trị giá bao nhiêu tiền a? Do dự một

hồi, Diệp Hiểu Hạ quyết đoán không chọn cái trước. Cô híp mắt, mặt không biểu cảm, mình đang nợ một trăm sáu mươi mốt vạn tám ngàn, là người

nghèo siêu cấp, muốn mặt mũi cái gì a. Đầu năm nay, không biết xấu hổ

mới được ăn no.


Trong đầu mạc danh kỳ diệu nhớ tới Bạch Thiên

Minh, người kia từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn không phải là không chịu

trách nhiệm, không quan tâm đến hậu quả, đem cục diện rối rắm vứt cho cô sao. Mà nam nhân trước mắt này, nhận thức không quá một tiếng, chính

mình vì sao lại muốn nói cho hắn biết thuộc tính danh hiệu? Chẳng lẽ

không sợ lại chọc đến phiền toái không cần thiết sao? Suy nghĩ một hồi,

Diệp Hiểu Hạ lại nở nụ cười: "Không sợ."



"Vì sao?" Đến phiên Túy Trong Khêu Đèn bất khả tư nghị, hắn dừng bước, nghiêng người, nhìn Diệp Hiểu Hạ, hơi nhếch mày.



Diệp Hiểu Hạ cười hắc hắc hai tiếng, đi qua Túy Trong Khêu Đèn, đi đến phía

trước đi: "Có người nói với tôi, người đi đứng ổn trọng, tâm địa không

xấu." Nói xong cô quay đầu về phía Túy Trong Khêu Đèn cười cười: "Anh đi giống như thật ổn trọng nga."



Túy Trong Khêu Đèn sững sờ ở nơi

đó, thấy Diệp Hiểu Hạ càng chạy càng xa, mới chạy nhanh đi lên, tới bên

cạnh cô, hắn hừ hừ cái mũi: "Vì lý do nhàm chán như vậy liền tin tưởng

người khác?"



"Thì sao?"



Túy Trong Khêu Đèn nghiêng mặt đi, nhìn Diệp Hiểu Hạ ngẩng mặt nhìn hắn, chính hắn cũng không phát hiện,

khóe miệng của hắn lộ ra một chút ôn nhu: "Ngu ngốc." Sau đó bước nhanh

đi trước cô.



Diệp Hiểu Hạ cũng cười.



Thế giới này lạnh như vậy, nếu chỉ vì đã bị lừa gạt, người mà năng lực tín nhiệm đều mất đi, có phải sẽ bị đông lạnh chết không?



Ngu ngốc thì như thế nào? Ai biết ngu ngốc có phải nội tâm rét lạnh hay không?