Cực Hạn

Chương 43 : Vương viện trưởng

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


Nếu là không vì tốc

độ sinh quái mới vô cùng nhanh, thì nơi này là địa phương có phong cảnh

đặc sắc trong lục sắc rừng rậm. Khác với các chỗ khác trong lục sắc rừng rậm, nơi này hầu như không có người chơi nào phát hiện ra, cho nên, ở

trong này không có âm thanh ồn ào do kĩ năng của người chơi đánh ra, vô

cùng yên tĩnh, ngược lại còn có thể nghe được tiếng chim hót êm tai, lúc xa lúc gần, tràn ngập khắp cánh rừng. Xa xa trên núi, còn có đám thỏ

hoang và mấy con nai con linh hoạt chạy nhảy, xét về phong cảnh mà nói,

nơi này vô cùng xinh đẹp.



Đám người đang thương lượng một lát nữa vào động thì nên đánh thế nào, bên tai Diệp Hiểu Hạ xuất hiện âm thanh

quen thuộc của hệ thống: "Bạn có khách, mời bạn xử lý."



Khách? Diệp Hiểu Hạ hồ đồ rồi, đây là ý gì? Cô vội vã hỏi mấy người.



"Nhất định là lúc lắp đặt máy trò chơi, nhân viên công tác đã kết nối chuông

cửa nhà cô với máy trò chơi, chỉ cần bên ngoài có người ấn chuông cửa,

máy trò chơi của cô sẽ có phản ứng." Tình huống này đối với người thường xuyên chơi trò chơi không hề xa lạ.



Chuông cửa sao? Diệp Hiểu Hạ ngây ngẩn cả người, là ai ấn chuông cửa nhà cô? Cô hẳn là không có

người quen đến làm khách lúc này đi, hơn nữa, chuông cửa nhà cô đã hết

pin tám trăm năm rồi! Chẳng lẽ là chuông cửa ngoài hiên sao?



Bỗng nhiên, đầu óc cô chợt lóe, sẽ không phải lại là bọn đòi nợ đi! Mới nghĩ vậy, Diệp Hiểu Hạ đã kinh hãi một thân mồ hôi lạnh. Cô vội vã nói với

mọi người: "Tôi logout xem ai đến đã."



"Được, cô đi nhanh về nhanh, chúng tôi sẽ chờ cô." Máng Xối Hoa Lưu gật gật đầu.



"Không, không được, mọi người đi trước đi, còn không biết là chuyện gì, không

thể chậm trễ mọi người được." Diệp Hiểu Hạ do dự một chút, lắc đầu cự

tuyệt Máng Xối Hoa Lưu, vạn nhất đúng là bọn họ, chỉ sợ hôm nay cô không thể chơi trò chơi, sao có thể làm chậm trễ nhiều người như vậy.


Vương viện trưởng. Hóa ra

là Vương viện trưởng, trong giờ phút này còn có thể nhớ tới cô đại khái

cũng chỉ có Vương viện trưởng thôi. Diệp Hiểu Hạ ê ẩm, vội vàng cùng Bác Trần qua loa vài tiếng có lệ liền cúp điện thoại. Bọn họ lớn lên ở viện phúc lợi, Vương viện trưởng giống như là mẹ của bọn họ, dù đi đến đâu

đều sẽ quan tâm bọn họ.



Bình thường Diệp Hiểu Hạ hàng tháng đều

gọi điện thoại về báo bình an, đôi khi cũng đem tiền lương về, nhưng,

tháng này xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô quên gọi điện thoại về, Vương

viện trưởng nhất định là chờ điện thoại của cô, lo lắng cho cô nên mới

gọi điện thoại đến.



Ngẫm lại, cô càng cảm thấy mình thực có lỗi

với Vương viện trưởng, một người gần sáu mươi tuổi, bây giờ còn phải

chiếu cố mấy đứa nhỏ, chẳng những dùng hết tiền tích cóp của mình, ngay

cả tiền cho bà dưỡng lão cũng dùng ở viện phúc lợi. Cô là do một tay bà

nuôi lớn, hiện tại cô chẳng những không thể chia sẻ chút gánh nặng với

bà, ngược lại còn làm bà lo lắng.



Diệp Hiểu Hạ rốt cuộc ngồi

không yên, cô đi rửa mặt, chuẩn bị đi đến viện phúc lợi. Tính tính qua,

cô đã rất lâu, rất lâu không trở về đó.



Ra ngoài, ngồi trên xe bus, Diệp Hiểu Hạ một đường đi đến viện phúc lợi nơi cô lớn lên.



Dọc đường đi, ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua hai hàng cây ngô đồng dên đường chiếu xuống, khiến xung quanh đều ấm áp.



Đến viện phúc lợi, vừa vặn là thời gian nghỉ trưa, trong viện im ắng, bọn

nhỏ đều đang ngủ trưa. Diệp Hiểu Hạ vô cùng thuần thục, một đường đi đến phòng viện trưởng, đứng ở cửa phòng viện trưởng, vừa mới nâng tay muốn

gõ, nhìn thấy người bên trong, Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy ánh mắt đều trở nên mơ hồ.