Cực Hạn

Chương 52 : Đây là thật sao?

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


> là một trò chơi mang tính toàn cầu. Ở trong trò chơi này, có

một thế giới chung, gọi là Viễn cổ đại lục. Trong Viễn cổ đại lục lại

chia làm phương Đông và phương Tây, tùy theo từng quốc gia mà phân bố

trên đại lục nào, mà Trung Quốc nằm ở đại lục phương Đông.



Cho dù là phương Đông hay phương Tây thì các chức nghiệp đều giống nhau, chỉ

là tùy theo lịch sử hai bên mà chức nghiệp có tên gọi khác nhau. Ví dụ

như Diệp Hiểu Hạ là ma pháp chức nghiệp ở phương Đông có thể chuyển chức thành Âm Dương gia và Đạo pháp gia, mà hai chức nghiệp này ở phương Tây lại được gọi là pháp sư và thuật sĩ.



Chức nghiệp ma pháp phụ trợ khi chuyển chức cũng chỉ có hai lựa chọn là đan sĩ và nhạc công. Nhưng

chức nghiệp vật lí công kích lại có nhiều lựa chọn hơn, phân biệt là

kiếm khách, đao khách, thương khách và đoản đao khách.



Vì Diệp

Hiểu Hạ để lại hai kiện trang bị của Âm Dương gia, cho nên khi cô chuyển chức không chút do dự mà chọn Âm Dương gia. Sau khi chuyển chức xong,

toàn bộ kĩ năng mà cô học được đều bị mất. Cô được sư phụ phụ trách việc chuyển chức dẫn đi qua một hành lang trồng đầy hoa đinh hương, đến một

gian nhà ở lịch sự, tao nhã.



Trong phòng có một nữ tử mặc trường

bào trắng, dung mạo xuất chúng, khí chất thoát tục, vây quanh nàng là

một đám người chơi cầm pháp trượng giống nàng, chắc là đều đến học kĩ

năng của Âm Dương gia. Đi theo đám người kia một hồi tìm sư phụ để học

kĩ năng, cô đã học được bốn kĩ năng pháp thuật công kích và một kĩ năng

bị động.



Phân biệt là Chích viêm thuật, Đóng băng thuật, Sấm sét

thuật và Hỏa tường thuật. Ba cái trước đều là kĩ năng công kích đơn thể, chỉ có Hỏa tường thuật là kĩ năng công kích quần thể. Mà kĩ năng bị

động còn lại là Di động thi pháp.



Chuyển chức xong, Diệp Hiểu Hạ

đi ra khỏi Diễn võ đường, tiếp tục hành tẩu cùng tiểu Thúy, dựa theo
Diệp Hiểu Hạ lắc đầu, đi xuyên qua đám người nhốn nháo ở lầu một, đi qua lầu hai, đến lầu ba.



Mới đi được một nửa cầu thang, cô nghe thấy tiếng bước chân cực nhẹ. Cầu

thang này có chút chật, không muốn va chạm người khác, cô buóc nhanh

chân đi đến ngã rẽ giữa lầu hai và lầu ba, đứng vào góc, ngẩng đầu lên.



Đây, là thật sao?



Diệp Hiểu Hạ không tin vào mắt mình. Thật sự là hắn sao? Người ra tay cứu

cô, người khiến cô tuyệt vọng cũng khiến cô có hi vọng. Đúng là hắn sao? Cô cảm thấy chính mình hô hấp trở nên khó khăn.



Vẫn là khuôn mặt khiến người khác gặp sẽ khó quên, vẫn là biểu cảm lạnh lùng đạm bạc,

vẫn là khỏa chu sa đỏ chói kia. Tất cả đều giống như không hề thay đổi.



Tất cả hiện ra trước mắt cô, làm đầu óc cô trống rỗng, thậm chí quên mất ý

định cảm ơn của mình. Cứ như vậy nhìn hắn đi từ lầu ba xuống, chậm rãi

đi qua cô xuống dưới lầu.



Hắn mặc áo choàng đen, sau lưng là một

thanh trường kiếm, tuy raqngf đi rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo gió,

làm góc áo choàng của hắn bay lên, lộ ra đôi chân thon dài mặc quần đen.



Khi hắn đi qua người cô, cô còn cảm nhận được một cỗ hơi thở lạnh như băng bao trùm trên da, xâm nhập vào tận xương.



Đúng là hắn sao? Đúng là hắn sao? Diệp Hiểu Hạ không dám tin, cho đến khi

hắn đi xuống lầu, cô mới hồi phục tinh thần, không chút nghĩ ngợi đuổi

theo.



Nhưng lại nghe thấy có người gọi:" Xin hỏi, cô là Diệp Hiểu Hạ phải không?"