Cực Hạn

Chương 53 : Danh môn- không đồng

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


Giọng nói này vang lên, thành công làm cho Diệp Hiểu Hạ sắp chạy đi dừng

bước, cô quay đầu nhìn, chỉ thấy ở trên lầu ba có một vị thương khách

đang cười. Hắn hướng về phía Diệp Hiểu Hạ nhẹ nhàng gật đầu: "Không Đồng ở bên trong chờ cô đã lâu."



Diệp Hiểu Hạ nhìn người đứng trên

lầu ba, lại nhìn theo nam tử đã biến mất ở góc cầu thang kia, trong nhất thời cô xuất hiện sự mâu thuẫn không thể lựa chọn. Cô cắn cắn môi, sau

đó ngẩng đầu nói với thương khách kia: "Anh chờ tôi một chút, mười phút, không, năm phút tôi sẽ trở lại!"



Dứt lời, cô cũng không đợi

thương khách kia đáp lại, cả người giống như cơn gió chạy xuống lầu. Cô

chưa bao giờ hi vọng, bước chân của mình có thể nhanh hơn, nhanh hơn nữa như bây giờ. Không thể giải thích được vì sao, lúc này cô lại hi vọng

có thể nhìn thấy người đó một lần nữa.



Cô thậm chí còn không biết nếu đó đúng là người kia, cô sẽ nói gì, cô muốn làm gì. Cô chỉ biết,

bây giờ trong nội tâm cô như có lửa không ngừng cháy lên hi vọng là nhìn thấy hắn một lần nữa mà thôi.



Cô không nghĩ đến, nếu không phải hắn thì sao, nếu là hắn, thì sao.



Giờ phút này, trong đầu cô chỉ có một ý niệm, nhìn thấy hắn, nhìn thấy hắn!



Cô chạy ra khỏi Trà Hương lâu, đứng ở trên đường, nhìn xung quanh. Nhưng

trong đám người nhốn nháo đó đâu còn bóng dáng nam tử kia, hắn giống như bỗng nhiên xuất hiện, rồi lại biến mất trước mắt Diệp Hiểu Hạ. Cô đứng ở đó, dùng sức thở hổn hển, mắt cũng không dám chớp, chỉ hy vọng có thể

tìm thấy bóng dáng kia.



Cuối cùng, cô chỉ nhận được thất vọng.



Một loại tư vị nói không nên lời xoay quanh trong lòng cô, thất vọng, tiếc

nuối, tóm lại nói không nên lời. Cô cong người xuống, thở từng ngụm từng ngụm, nhìn phiến đá xanh kia, một loại chua sót theo lưỡi cô chảy ra,

cuối cùng tràn ngập miệng, làm cô không nhịn được nhíu mày.



"Cô
Đỉnh Cam Lộ nổi tiếng nhất Bạch Đế Thành không khác gì nước trắng.



Cô cúi đầu, nhìn bột xanh nhạt trong chén, có chút thấp thỏm nôn nóng.



Trầm mặc như một cái lưới vĩ đại bao trùm trong phòng, làm mọi người đều

không thở nổi. Diệp Hiểu Hạ dùng dư quang nhìn sang, chỉ thấy Không Đồng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là nhìn cái gì. Cô cũng nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài ngoại trừ bầu

trời xanh có chút xám ngắt kia, cái gì cũng không có.



"Cô ra giá đi." Ngay tại lúc Diệp Hiểu Hạ xuất thần nhìn bầu trời, liền nghe thấy Không Đồng nhàn nhạt hỏi.



Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt, rồi mới giật mình nhớ tới mục đích mình đi đến Trà Hương lâu.



Vừa rồi còn chưa ra khỏi đại sảnh hội đấu giá, liền nhận được một cuộc đối

thoại bí mật của một người xa lạ, hắn nói hắn tên là Không Đồng, là phó

hội trưởng Danh Môn nghiệp đoàn. Muốn cùng cô nói một chút về năm kiện

trang bị bán đấu giá, Diệp Hiểu Hạ nằm mơ cũng không nghĩ tới năm kiện

trang bị kia vừa mới bán ra, đã có người tìm tới cửa muốn buôn bán. Hơn

nữa lúc bán năm kiện trang bị kia, cô cũng không nghĩ nhiều, hiện tại

kinh tế quẫn bách khiến cô lập tức đáp ứng lời mời này.



Chỉ là,

cô cũng không ngờ, đi đến Trà Hương lâu, lại gặp người kia. Tuy, Diệp

Hiểu Hạ cũng chưa thể xác nhận, nam tử này có phải là người đã từng cứu

cô trong hiện thực không, nhưng nốt chu sa đỏ tươi kia đã chiếm toàn bộ

tâm trí cô, cư nhiên khiến cô quên chuyện mua bán trang bị này.



Nếu không phải Không Đồng bảo cô ra giá, đoán chừng hiện tại tâm trí cô còn đang tuần tra ở chỗ nào. Diệp Hiểu Hạ hít một hơi thật sâu, sau đó lại

thở ra ngoài, bắt buộc bản thân tập trung toàn bộ lực chú ý đặt vào

người đối diện này, hiện tại, chuyện quan trọng nhất của cô, là việc mua bán năm kiện trang bị kia.